Cô Quỳnh Hương, giảng viên khoa báo chí trường Đại học Sư phạm Đà Nẵng, thôn Dongtu, thị xã Tây Ninh, huyện Quảng Ninh, kể lại những ngày tháng ở quê mình bị lũ lụt. Sáng 19/10, làng Dongtu, huyện Xiening, Quảng Bình, bị ngập lụt. Ảnh: Quỳnh Hương
Trong lúc thảo luận nhóm cả nhà, chị tôi tiếp tục cập nhật: nước lên đến ba bậc cuối, nước đổ hiên, nước vào nhà, nước trượt chân. ..
Vào tối ngày 18 tháng 10, Làng Dongtu bị ngập lụt. Mẹ tôi ngồi phân vân, nhìn quanh bàn thờ bắt đầu thấm vào từng gian tranh. Anh trai tôi dắt em gái bơi từ nhà khác về, thắp hương rồi khiêng bàn thờ bố lên lầu. Trong nhóm tiêu điểm, chị tôi gửi ảnh một con trâu được chụp ở điểm cao nhất của ngôi nhà, giờ chỉ thấy những vằn đen trên echo, còn mũi thì vẫn đang cố nẩy mầm trong nước. Cô ấy nhắn tin: “Nước làm gãy chân cô ấy. Tôi nghĩ như vậy là chưa đủ” Làng Dongtu của tôi nằm giữa hai con sông và được gọi là “Làng lũ”. Nhà tôi mới sửa lại, chắc chắn và gần làng nhất nhưng nước vẫn chảy đến ngực. Cô em gái út sống với mẹ già và hai con còn chồng thì đi xa. Nước vào nhà dâng cao dần, những người ở tầng 2 không bị lũ nhấn chìm nhưng nước mưa tuôn xối xả như mưa trên trời. Nước bắn ra từ cửa sổ và chìm xuống sàn nhà. Cháu trai và mẹ tôi cố gắng lau rửa, rặn và khạc nước nhưng vô ích. -8: 00 pm Ngày 18 tháng 10, chị tôi thông báo bị thương, bị xây xát khi cố gắng di chuyển đồ đạc và ôm hai con lợn. Cũng như chị tôi, mọi người trong làng đều cố gắng giữ gìn quyền sở hữu ngôi nhà. Họ cố nâng độ cao lên để cao hơn nhưng không thể vượt quá mực nước. Giường, bàn ghế, bình hoa thành phẩm … trôi theo dòng nước, bạn có thể nhìn thấy khắp nơi. Không có chỗ trốn sau căn nhà ngập gần nóc nhà chú tôi. Cạnh đó, một ngôi nhà có gác xép đã xây dựng từ lâu, tầng 2 đã thẳng hàng.
Làng tôi giờ chỉ toàn người già, trẻ nhỏ, thanh niên xa quê. Cháu trai người Nhật hét lên: “Gia đình tôi đang ở trong tình trạng tốt hơn. Gia đình bạn tôi rất thân thiết. Cô tôi, mọi thứ đã biến mất. Tôi vẫn không thể di chuyển được. Tôi không biết có gì khác để ăn không?” Tôi nghĩ đêm nay sẽ là một đêm dài trong màn nước dài. Bất cứ khi nào tôi thức dậy, tôi sẽ lục tung điện thoại để đọc tin tức.
“Nước để cứu làng Dongtu đã bị bắn tung tóe, và nhiều ngôi nhà gần như không còn nước. Hãy ở lại. Thuyền trong làng bị hỏng và không làm được gì. Tôi hy vọng tôi có thể giúp đỡ! Bạn tôi nói: “Bây giờ nước rất lớn và chảy, trời tối, một số tàu công suất nhỏ (máy làm mát) không vào được, không dám vào, phải đợi trời sáng. “Không ai ngủ được. Em gái và mẹ chồng nhắn tin:” Tôi nghe rất nhiều tiếng kêu cứu, với những tiếng kêu thảm thiết: Con lợn chết rồi, con bò sát mất rồi! “. Ninh) và Đông Tú (Hiền Ninh). Ảnh: Tôn Nữ Khánh Tùng.
Sáng 19/10, tin nhắn của chị gái cho biết:” Mưa to cứ tạnh anh ạ. Sáng ra em bị ngã một chút. Nghe tiếng gọi của mọi người. “Cô ấy gửi cho mọi người bức ảnh vẫy tay từ xa, kèm theo chú thích:” Dù của cải có ngâm nước nhưng mọi người trong làng có vẻ rất đảm đang và lạc quan. “Tin nhắn của bạn giúp chúng tôi nhẹ nhàng hơn vào buổi sáng.
Nhưng trời đang mưa, nước dâng và tin tức không được cập nhật thường xuyên. Một số người kiệt sức, một số người khác sắp hết pin, câu hỏi của chúng tôi không được trả lời như trước. . Em gái tôi chỉ nhắn một câu: Chờ chút để tiết kiệm pin. Vẫn sợ, vẫn thút thít trên xuồng cứu sinh.
Phân phát lương thực và cung cấp thực phẩm tại nhà của Hoàn, một ngôi làng nhỏ ở Dongluk, Dongtu Village, Nam Ninh Food Quang District Commune in Ninh City, Quang Binh Province Ảnh: Hoàng Văn Thân
— Tôi nhắn tin cho bạn tôi về hoàn cảnh của một bà mẹ già neo đơn ở quê, bạn tôi nói bà ấy đã lên (gác xép gần mái tôn ) Ngồi ăn, uống nước được 3 ngày rồi bạn vẫn nhắn tin động viên: “Dù thế nào thì mọi chuyện sẽ ổn thôi! “.

Vào ngày 20 tháng 10, tôi lấy tinh thần này để chúc mừng mẹ và các chị của tôi. Tôi hy vọng rằng người phụ nữ chăm sóc của tôi có thể mạnh mẽ như một chiến binh và kiên cường vượt qua những khó khăn nhất của cuộc đời tôi. Đáp lại, chị gái tôi đã gửi một tin nhắn văn bản rằng: “Anh bạn trẻ, đừng lo lắng. Mọi người bây giờ đều là siêu nhân. “Về hoàn cảnh của dì tôi ở xóm gần đó, dì nhắn tin: “Nói chung khả năng sống sót của cháu rất tốt nên cháu không sợ, chỉ sợ các cháu mệt và ốm thôi”. Tôi gửi bức ảnh dì tôi đang cười rất tươi đến nơi trú ẩn trong góc tối và chật hẹp. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Ba ngày nay cả lũ chơi game liên tục, giờ nghỉ luôn. Một số người trong thị trấn của tôi đang kiệt sức, những người khác đang cạn kiệt nước và thức ăn. Mặc dù vận chuyển và giao hàng khó khăn nhưng vẫn có những lô hàng cứu trợ đầu tiên được chuyển đến. ‘anh ấy đã đến. Vì bà con chia sẻ tốt đẹp, vì lòng cả nước vẫn hướng về. Vì những người con xa quê luôn khắc khoải tình quê hương.