Độc giả VnExpress thương cảm câu chuyện “Tết ở quê” Khi cái Tết hiện đại ở thành phố không còn giữ được nét truyền thống của Tết xưa, nhiều độc giả của VnExpress lại có cảm giác nhớ nhung, tiếc nuối:
Lễ hội mùa xuân ở TP. Giờ mặt anh tái mét. Quanh năm, người ta đủ ăn, đủ mặc và thường đi chơi với bạn bè. Có người mỗi năm về quê cả chục lần, Tết làm gì được nữa? Thiếu bánh mì rồi đặt hàng, thiếu tiền mua bánh mì, đời sống vật chất của con người khiến họ không còn cảm nhận được giá trị cơ bản của xã hội. Vì vậy, bây giờ, nhất là Tết, cuộc sống nói chung là nhạt.
Vũ Thị Mai Anh
Tết ở đây đang tất bật chuẩn bị, sạch đẹp, mang ý nghĩa và tinh thần dân tộc. Sự phát triển của đất nước đã kéo theo những thay đổi trong cách làm, cách nghĩ, nhiều người nhanh nhạy, thực dụng, thực dụng nhưng không có hồn quê (hồn dân tộc). Phát triển kinh tế khó có thể song song phát triển văn hóa và duy trì đặc trưng dân tộc trong quá trình phát triển. Việc xây dựng lại các công trình thì dễ, và việc chặt hạ những cây xanh hàng trăm năm tuổi là điều không thể đối với tính mạng của tôi hay thậm chí là đối với các con tôi. Đa số người cao tuổi cảm nhận được chất “quê” qua con gà, con lợn, cây xoài, cây mít, họ yêu nước và không thích nghi được với “nếp sống đô thị”.
– Ô nhiễm, khói bụi .—— Thực phẩm tươi sống
– Mối quan hệ giữa các cá nhân .—— Ba tiêu chuẩn trên ở nông thôn tốt hơn ở thành phố.
Luân
Thực ra ký ức về mình đầy ắp khi còn bé, còn là làng quê, đến bây giờ tầm 50 tuổi đã đi khắp trái đất này Ở nhiều nơi, ký ức tuổi thơ vẫn còn đọng lại trong tim tôi, những kỷ niệm không gì sánh được. Tôi rất lo lắng, các con tôi, những người sống ở thành phố, nơi có nhà cao tầng và không bị hạn chế giao tiếp, rồi những ký ức tuổi thơ của chúng sau này sẽ ra sao? Họ có sâu sắc như tôi không? Hay nó chỉ là một cái gì đó vượt ra ngoài phạm vi học tập?
Lộc Trinh
Bao trùm bởi bao công việc nhà chuẩn bị đón xuân, lòng tôi bùi ngùi bao nỗi niềm, bởi năm mới sắp đến, lòng tôi tràn đầy hy vọng. Chuông chờ đau buồn vì “vẫn” phải sống cuộc sống “ảo” – sống thật tốt và che giấu, nhưng không biết làm cách nào để đạt được mọi hy vọng, điều chờ đợi chúng ta thực chất là sự thật.
Nguyên mạnh mẽ
mặc dù tôi sinh ra ở Sài Gòn và lớn lên trong một gia đình mang đậm văn hóa Bắc Âu, nhất là mỗi dịp Tết đến xuân về. Tôi nhớ một ngày trước Tết, cả gia đình, từ ông bà đến cô dì, con cái và cháu trai, đang ngồi quanh Xixi’s banh zhong. Lúc đó, tôi học đại học hay xung phong làm bánh, vì tôi luôn thích sự ấm áp của lửa trại. Vào buổi sáng đầu tiên, mọi người tập trung tại nhà chính của ông nội. Ông đồ là một quân y sĩ, người bắc trang nghiêm trang, đầu đội khăn đóng vào lễ đài. Kể từ ngày ông bà mất, chưa bao giờ tôi thấy Tết vui hơn trước. Dù nghèo khó về vật chất nhưng vẫn còn đó một tình quê ấm áp. Nhưng bây giờ tôi không còn cây đa, bến nước, sân đình… mỗi lần về quê tôi lại bồi hồi nhớ về.
Hoa Tinh Ngo

Điều đáng thương cho những đứa trẻ thành thị bây giờ là chúng không còn được làm bạn với hoa, bướm, sông, ruộng, chó, mèo, gà, lợn … Mỗi căn nhà chỉ vài chục mét vuông. Bê tông và xe cộ bủa vây … – Ninh Ngô
Một vấn đề lớn trong thời đại công nghiệp hóa và đô thị hóa. Những cánh đồng xanh mướt, hương lúa trổ bông, đàn cò trắng soi bóng tre hóa thành nhà máy xi măng kiên cố khiến khói đen tỏa ra suốt ngày đêm. Nó có thể giúp mọi người trở nên giàu có hơn về vật chất và hiện đại hóa phương tiện của họ, nhưng chúng ta phải trả giá một cách vô tư?
Cu.dinh.nguyen
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây để vào trang “Bình luận”.
Lê Phạm tổng hợp