
Tôi bị trứng trầm cảm từ năm lớp 11, đến nay đã hơn 10 năm. Trước đây không hiểu sao tâm trạng tôi lúc nào cũng buồn, buồn, lúc nào cũng mệt mỏi. Đặc biệt là đau đầu, ở đây là đau đầu dữ dội.
Tôi đã thay đổi giấc ngủ của mình. Tôi không thể ngủ. Nhưng đầu óc còn đang phân vân, cảm thấy không học được, học thì học thôi.
Tôi đã mất ngủ nhiều đêm và thường xuyên gặp ác mộng, tôi rất sợ hãi. Đôi khi tôi thậm chí có cảm giác rằng đài hát trên đầu tôi. Cảm giác hồi đó đối với tôi thật kinh khủng. Tôi thu mình lại và ngồi trong góc và khóc. Tôi cũng từng có ý định tự tử nhưng không đủ can đảm để nghĩ đến gia đình, cố gắng thay đổi suy nghĩ và cố gắng thi vào đại học.
>> Tôi phải vật lộn với chứng trầm cảm khi tôi 34 tuổi và học đại học một thời gian. Tôi nghĩ mình sẽ thay đổi sau khi học nhưng không phải lúc nào cũng vậy, tôi thường xuyên đau đầu và lười suy nghĩ. Mỗi khi đau đầu, tôi thường để mọi thứ trong phòng, nằm trên giường một mình, không làm gì cả: lười ăn, lười tắm rửa, miễn sao khoảng ba bốn ngày là được. Tôi không muốn nói chuyện với ai. Dần dần, tôi cảm thấy mình không còn hứng thú nói chuyện với ai.
Sau đó, tôi hoàn thành chương trình đại học với mức độ trung bình: Ra trường đi làm nhưng chứng mất ngủ vẫn kéo dài, nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, gặp ác mộng. Tôi thấy nó rất vô ích. Tôi đã dừng chân ở nhiều nơi. Tôi luôn cảm thấy mình thua kém bạn mình. Tôi tìm và đọc một số tấm gương vượt khó, nghị lực vượt khó để tạo động lực cho bản thân.
Tôi hiểu hoàn cảnh của mình, sau đó đến bệnh viện kiểm tra và mua thuốc chống trầm cảm. Cảm thấy tốt hơn. Tôi bớt suy nghĩ, tôi ngủ rất ngon. Sau năm tháng điều trị, tôi cảm thấy nghiện thuốc, khi uống lần đầu tôi ngủ rất ngon, về sau cần liều lớn hơn để duy trì giấc ngủ. — >> Tại sao người mắc bệnh trầm cảm thường chết?
Sau năm tháng, tôi ngừng dùng thuốc. Tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Tôi thực hành. Nhưng lúc đầu tôi rất khó bỏ thuốc, nhiều đêm không ngủ được. Sau một thời gian, tôi cũng trở nên tốt hơn và dễ ngủ hơn. Khi bỏ thuốc lá và mất ngủ, tôi cảm thấy rất sợ và lo lắng.
Tôi sẽ ngủ ngon mà không cần thuốc trong một thời gian. Tôi vẫn cảm thấy mình không đủ năng lực và vẫn không thể thay đổi hoàn cảnh của mình. Cần phải cố gắng đấu tranh rất nhiều với bản thân, tôi đã cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình. Nhưng tôi bị mất ngủ.
Nhưng, tôi tin rằng mình có thể thay đổi bản thân và giành được chiến thắng cho riêng mình. Đây là ý tưởng đã luôn giúp tôi tồn tại.
>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây .
Nhật Gia