Sau bi kịch gia đình do cha mẹ không chịu ly hôn, độc giả Nguyễn Chong cho rằng:

Người Việt thường lấy cớ “sống chung vì con”, “thương con”, “mong con có cha có mẹ”. .. Thấy cô ấy thiếu quyết tâm. Và ở đẹp với hàng xóm. Do đó, có vô số cảnh địa ngục trần gian. May mắn thay, nhân vật của bài báo này khá gan dạ và thiếu hiểu biết nên đã không nhân nhượng. Người cha trông có vẻ hung bạo, nhưng anh ấy rất yêu thương các con của mình.

Một số độc giả cũng gặp trường hợp tương tự:

Hoàn cảnh này như gia đình tôi. Nhưng nợ của gia đình tôi còn tệ hơn những người giàu có. Chủ nợ kéo nợ và yêu cầu chủ nợ đe dọa khoảng 3 lần một ngày, trung bình là khóc. Nhiều năm như vậy khiến anh chị em tôi điêu đứng, kiệt quệ. -Nhưng điều làm tôi khó chịu nhất là dù nhà có vườn rộng nhưng bố mẹ tôi dường như không muốn yên bề gia thất suốt ngày đêm chỉ cãi nhau về chuyện ba lận đận (trước khi xảy ra mâu thuẫn, tôi đã có người khác). . Lúc đầu, bố mẹ tôi lần lượt tiếp chủ nợ, rồi giục anh em tôi từ chối, bảo vắng nhà, đêm 30 Tết người ta chờ trước nhà. Rất căng thẳng, nhiều khi tôi chỉ muốn bố mẹ ly hôn rồi tập trung bán đất trả nợ vì đây là việc cần ưu tiên. Nhưng mỗi lần tôi nói chuyện, mẹ tôi lại tìm đến bố tôi để phàn nàn, và bà không muốn giải quyết chuyện đó chút nào.

Khi tôi trưởng thành, nó ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý và cái nhìn của anh chị em. Ngoài ra còn có dấu hiệu trầm cảm và cáu gắt. Chuyện xảy ra đã lâu nhưng không biết làm cách nào để thoát khỏi tiềm thức.

socnau

Là một người đã từng trải qua hoàn cảnh như các nhân vật trong bài, tôi thừa nhận điều đó. Nhìn bố mẹ cãi vã, chửi bới nhau, rồi đôi khi huấn luyện con cái sẽ để lại rất nhiều tổn thương về tinh thần, lúc này hay cách khác cũng không thể chữa khỏi. Cuộc sống vốn dĩ chưa hoàn hảo, tôi không khuyến khích ly hôn nhưng tôi khuyến khích các cặp đôi khi không thể kiềm chế được mà đồng ý chia tay.

Nghĩa là hai người phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn (cả vật chất và tinh thần) trong việc chia sẻ và nuôi dạy con cái, không được từ bỏ hôn nhân, tìm hạnh phúc mới cho mình mà quên đi trách nhiệm của mình. Tất nhiên, đối với những cặp vợ chồng chưa có con, trách nhiệm sẽ dễ dàng hơn.

Ngày nay, con gái tự chủ và khuyến khích không bị gò bó nên có rất nhiều cuộc ly hôn, tôi rất tiếc dù xã hội có thích nghi hay thay đổi như thế nào thì vai trò của phụ nữ trong gia đình châu Á vẫn bị hạ thấp. -Sự hạnh phúc của gia đình phụ thuộc chủ yếu vào người phụ nữ. -Những điều tôi học được từ gia đình, tuy không hoàn hảo nhưng đó là giá trị lâu bền của một xã hội có trật tự. Như đã nói ở trên, tôi không chỉ trích sự giải phóng lẫn nhau, nhưng tôi hy vọng sẽ hiện thực hóa loại tự do này, nhưng khi quyết định kết hôn, đừng dùng quyền cá nhân để che đậy trách nhiệm của mình với gia đình và xã hội.

Để đó cho bạn

Bạn đọc Tạp chí Thực tế nói, nếu bạn không vừa ý, hãy chủ động ly hôn: ly hôn là biện pháp cuối cùng, ai đó có thể tính được ngưỡng cuối cùng là khi nào? Rốt cuộc, đã từng bị tổn thương, bị xúc phạm và đã hủy hoại nhau? Đặc biệt là trẻ em bị sang chấn tinh thần và tâm lý?

Khi mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, tại sao không coi ly hôn là giải pháp đầu tiên? Nếu coi ly hôn là giải pháp cuối cùng, thì bản chất của hôn nhân chỉ đơn thuần là sự ràng buộc, kéo dài cuộc sống vợ chồng trước khi ly hôn một cách giả tạo? Tôi muốn có 100 người con, cả 100 người con đều mong bố mẹ ly hôn sớm khi không hạnh phúc. Xung đột nên sớm kết thúc, và đã quá muộn để mọi người không chần chừ chờ đợi xung đột này trở thành một thảm kịch.

Độc giả Lê Huệ cho rằng:

Hôn nhân chỉ là trò chơi, còn là việc nghiêm túc của hai người trưởng thành yêu nhau và muốn chăm sóc nhau cả đời thì không có tính cách như bao người trên đời này. Hai người ở bên nhau thì phải chấp nhận nhau, hôn nhân là lẽ sống. Trên đời này không có gì là không giải được, vấn đề là bạn có muốn giải hay không. Quyền này. Hơn nữa, khi họ đi bước nữa với người thứ hai, lý do họ có thể sống chung là vì họ tiếc nuối cuộc hôn nhân thứ nhất và thứ hai.Là sai, và vì cái tôi trong cuộc hôn nhân trước.

Vì vậy, đừng để hôn nhân trở thành một trò chơi. Hôn nhân là cuộc sống, bạn có chắc mình chung sống với người này? Có phải chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng và duy trì gia đình nhỏ của mình? Còn không thì đừng kết hôn rồi ly hôn. Bạn có cảm thấy buồn nôn nếu trải qua ngần ấy năm khó khăn, đau đớn và hành hạ người nằm trên giường tôi không?

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang bình luận tại đây.