(Các bài phản biện chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net.)

Nhớ hồi sinh viên, ký túc xá trường tôi gần chợ đêm. Khu chợ này mở cửa hàng đêm và có đầy đủ các gian hàng ăn uống, cũng như các gian hàng bán giày dép và quần áo cho sinh viên.

Có lần tôi rất vui vì mua được một đôi giá vừa phải 120.000 đồng, tôi nghĩ đây là mức giá tốt vì tôi bắt đầu tập tành thanh toán từ 150.000. Nhưng vài ngày sau, cô bạn cùng phòng lại mua đôi dép y hệt nhưng giá chỉ 100.000 đồng khiến tôi rất bất ngờ. Tôi “điều tra” vì anh ta biết trả giá nên nhân viên bán hàng xuống tay mạnh hơn. Lạ thay, khi bán cho tôi và một người bạn, cô ấy không quên quan điểm chính: “Mình nghĩ sinh viên nên bán với giá gốc để bọn mình xài chứ bán có lãi đâu”. — Hồi nhỏ, vì nhà gần chợ nên có dịp thấy bà nội trả từng xu, sợ mỗi lần mẹ nhờ mua thịt, cá. Nói đến rau … những người bán hàng ở chợ thường có tinh thần rất “quyết liệt”, có người không biết thì gái nào dám nói, nhẹ nhàng “chặt” nên các sạp này tranh cãi, thương lượng không thành nên khách hàng bĩu môi. . Sau khi rời đi, người bán xem xét và lấy tờ giấy ra và đốt Fenglong. — >> “” “Nhiều người Việt Nam muốn ăn rau sạch nhưng ra chợ mặc cả từng đồng”

Phải thừa nhận một điều rằng, đàm phán gắn liền với cuộc sống hàng ngày và đã trở thành thói quen cố hữu của nhiều người. Người mua đã suy nghĩ xem sản phẩm này làm được gì với mức giá như vậy. Phải bán được với giá hời. Đừng cố thương lượng lại hoặc nếu không thể, hãy chuyển sang sản phẩm khác để mua. Người bán tin tưởng: Giá gì thì trả, chỉ có chúng tôi tăng thì sẽ giảm tạm thời, trăm người bán nghìn mua chứ có sợ gì đâu. Dám sinh ra ngoài đấu giá, hoặc đấu giá là một thử thách, câu chuyện là con gà hay quả trứng. Nhưng nguyên nhân là do người mua và người bán chưa tin tưởng nhau.

Đàm phán cũng khiến nhiều người già sớm. Khi nghe người bán nói giá, không quan tâm đến mẫu mã, nhãn hiệu, chất lượng sản phẩm, họ chỉ biết hỏi giá cao rồi yêu cầu giảm giá. Đã có lúc người bán chịu bỏ hàng thứ hai, thứ ba, nhưng công bằng mà nói, người mua phải trả giá đầu tiên. Tôi chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì. Nếu nó không hoạt động, tôi sẽ không bao giờ mua nó từ cửa hàng này nữa. Nếu ai cũng như tôi, cửa hàng từng kêu trời bỗng vắng khách, họ sẽ điều chỉnh lại phương thức kinh doanh và môi trường kinh doanh sẽ trở nên lành mạnh hơn. – >> Chia sẻ thông điệp của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.