Tôi là một giáo viên nghèo cao nguyên. Năm 2013, do không có tài sản thế chấp nên tôi không có tiền lo cho công việc của vợ và không vay được ngân hàng. Biết bác tôi ở quê làm ăn khấm khá nên tôi gọi về nhờ. Anh ta nói không có tiền, chỉ có sợi dây chuyền có một miếng vàng, nếu vay được tiền thì anh ta sẽ giúp. Tôi cảm ơn và bán được 33,5 triệu đồng. Hơn hai năm sau, anh trai tôi ở thành phố gọi điện nhắc anh ấy cần tiền và yêu cầu tôi phải trả số tiền nợ cho anh ấy. Đang loay hoay mãi tôi mới gọi lại bảo anh về ăn Tết. Anh vui vẻ nhận lời. Tết 2016, tôi đến gặp bạn và hỏi bạn muốn tôi trả bằng bạc hay vàng (vì vàng đang rớt giá). Bạn nói chỉ cần trả vàng, tôi gửi cho bạn 31,5 triệu đồng (giá bán), nhưng bạn nhận lại 31,2 triệu đồng (giá mua). – Cũng được một thời gian rồi nhưng đến giờ tôi vẫn thấy trong lòng. Xin lỗi vì không trả đúng lúc, số tiền trả ít hơn số tiền đã vay, không có lãi làm quà cho con. Không biết sau này mình có gặp phải những trường hợp tương tự không, nên làm gì để thận trọng để không bị mang tiếng do thiếu hiểu biết?

>> Chia sẻ bài viết của bạn trong phần “bình luận” tại đây

Nguyễn Trường