Trong cuộc sống thực, con người có xu hướng hành động theo những lựa chọn bạo lực luôn là giải pháp đầu tiên. Trong hầu hết các trường hợp, bạo lực dẫn đến đánh nhau, và bất kể va chạm là gì, nó ngày càng trở nên chết người. Tôi luôn hạnh phúc, và mọi chuyện sẽ khác chỉ khi ai đó muốn phá hoại gia đình tôi. Tôi sẽ luôn kiềm chế tính nóng nảy và hiếu thắng của mình, nhưng điều này không có nghĩa là người khác muốn làm gì thì làm. Vì vậy, tôi dạy con mình phải nhượng bộ và bao dung, không nhượng bộ mà bao dung những điều không nên bạo lực.
Khi con tôi gần ba tuổi, tôi phải thành thật khi nhìn thấy một thằng nhóc khác. Tôi không cảm thấy gì cả. Tôi chỉ nói buông ra và để mình chơi thứ khác. Nhưng con tôi không thích, nó đánh bạn rất nhiều. Nói chính xác là con tôi dùng bạo lực để lấy đồ chơi, và tôi khuyên con nên nhượng bộ và không đánh bạn, vì điều đó là không tốt. — Đừng kiên nhẫn, nhẫn nại không đáng. Nó dừng lại, làm mọi thứ lớn hơn và những thứ nhỏ được chữa lành. Nếu trẻ hung hăng, không có gì đảm bảo rằng chúng sẽ ngoan ngoãn khi lớn lên. Không ai muốn nhìn thấy con mình đánh người khác hoặc đánh nhau. Người thường không muốn tranh giành, ai cũng muốn hòa bình.

Nhiều người dạy trẻ em thu thập đồ chơi (hơi bạo lực) vì sợ chúng trở nên yếu đuối. Phương pháp giảng dạy này sẽ được thực hiện trong bối cảnh đấu tranh, cạnh tranh và quyết định giữa các trẻ em. Nếu bạn lớn lên, nó sẽ luôn là một trận chiến, sau đó bạn sẽ chiến đấu vì một thứ gì đó. Nếu bạn vẫn đánh nhau khi lớn lên, bạn có thể phát triển tính cách hung hãn vào năm 15 tuổi, hoặc bạn sẽ bị giết nếu không còn dùng tay và dao để chiến đấu.
Dạy họ cách giành lấy những thứ của mình là đúng, nhưng làm thế nào để đạt được mục tiêu của mục tiêu không hề đơn giản, đây là một điều đau đầu.
>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây .
KhánhMinh