Khi cả thế giới lo sợ về dịch bệnh này, tôi muốn chia sẻ một số ký ức xa xôi về Hà Nội. Hy vọng điều này có thể giúp bạn nhớ lại những khoảng thời gian bình yên và tin rằng chúng ta sẽ trở lại những ngày bình yên đó.
Ngày đó tôi là sinh viên dưới xuôi, tôi lên Hà Nội học một khóa ngắn hạn để chuẩn bị đi du học. Quê tôi ở miền Tây sông nước, từ nhỏ tôi không biết cảm lạnh nên chưa đi qua Đà Lạt bao giờ. Vì vậy Hà Nội giống như một nơi vắng vẻ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đến đó.
Vì tinh thần ẩm thực, tôi thường nhớ về Hà Nội qua những món ăn. Khi ra miền bắc, tôi nhận ra rằng người miền nam ăn quá nhiều. Lần đầu tiên đi chơi, một nhóm học sinh miền Nam mua bánh trung thu. Chỉ biết rằng bánh rất nhạt và sau khi ăn một chút, họ nhất quyết không thái rau cho hàng xóm.
Ngay cả những thực phẩm thông thường cũng khác và gây ra những vấn đề không mong muốn. Buổi sáng, trứng tráng không hiểu sao lại biến thành trứng bác, nhồi bột nêm vụn bánh mì. Sáng hôm sau, tôi trực tiếp vào bếp và chỉ cho anh cách chiên trứng với lòng đỏ trứng của anh tại bếp. Sau đó, tôi muốn muối và tiêu, nhưng chỉ bột nêm và nước tương chứ không chỉ nước mắm.
Tôi luôn nghĩ rằng hột vịt lộn được đặt trong đá. Hạt vịt ở đâu cũng giống nhau và nấu như nhau. Tuy nhiên, không, hãy loại bỏ hột vịt lộn bắc thảo ra khỏi vỏ trứng, sau đó rắc rau răm và gừng băm nhỏ, chấm nước mắm. Tôi thích hột vịt lộn treo ngược, nhưng nhìn hột vịt lộn trong chén sẽ khiến tôi thoát tục.
Nhưng Hà Nội cũng có một số món ăn khiến tôi nhớ mãi. Ở đâu cũng có ốc luộc với nhiều loại nước chấm ngon. Mình không thích ăn ốc nên thường xin ốc. Ăn ốc luộc rất ngon rất nguội. Ở miền nam, chúng tôi không thể tìm thấy hương vị này.
Hoặc món mì nổi tiếng. Nước mắm trong tô bánh xèo ngon có thể là nước mắm duy nhất có vị ngọt nhẹ. Đu đủ ngâm giòn và rau húng thơm. Cho đến nay, sau bữa tiệc chia tay ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ tìm thấy Lang Basil nữa.
Chiếc bánh gối đã để lại cho tôi những kỉ niệm thú vị. Thấy bảng hiệu “bánh gối” khiến tôi tò mò nên vào gọi món. Hóa ra là bến tàu ca ca ở phía nam. Người làm bánh gối cho bánh vào bát, rưới nước mắm lên rồi nhúng đĩa đu đủ vào nước chè như tráng bánh. Tôi hơi bối rối nhưng ăn xong cảm thấy rất ngon. Cho đến nay, tôi vẫn không chắc liệu chiếc gối này có còn như thế này không.
Tiếng miền bắc cũng mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Một hôm, tôi và một người bạn từ miền Nam ghé vào một con đường bên vệ đường để mua củ sắn. Chúng tôi hỏi chị bán hàng “Củ sắn giá bao nhiêu?” Chị nhìn chúng tôi rồi lắc đầu nói: “Ở đây không bán sắn”. Một người bán hàng trên chiếc xe đạp gần đó gọi “Có mua sắn thì vào đây”. Củ sắn của miền bắc là bột sắn của miền nam. Cuối cùng, do “bất đồng ngôn ngữ”, cả bốn người đã cùng một lúc bật cười.
– Vào một lần khác, tôi đi ăn cùng một nhóm bạn trong một nhà hàng. Tôi hỏi người phục vụ cho một cái thìa, nhưng cô ấy không hiểu. Cuối cùng, chỉ có một người bạn nghĩ rằng tôi cần một chiếc thìa. Hà Nội có một số điều nhỏ mà người miền nam lưu ý. Đây là món hồng giòn vẫn chưa chín và ăn không bị bỏ vỏ. Hay cuối mùa những chùm vải giòn ngọt. Vào đầu mùa đông, Vaughan Women’s Nuggets bán các giỏ. Tôi mua một ít cốm vàng gói trong lá sen, lên máy bay về TP.HCM, rồi trộn với đường và dừa nạo để ăn. Sự thất vọng Đôi khi người ta có thể tiếc nuối về những câu chuyện mà họ thu thập được ở một nơi xa xôi mà chúng ta đã từng đến khi thế giới vẫn đang bước đi. Dù mọi thứ đã khác nhưng bánh mì vẫn ngon như xưa.

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.