(Nhận xét chưa chắc đã phù hợp với quan điểm của VnExpress.net)

Học sinh tham gia cuộc thi “Đường lên đỉnh Olympia” có phải là học sinh giỏi? Tôi đã xem nhiều chương trình. Ngoại trừ toán học, vật lý, hóa học và sinh học, tất cả các câu hỏi khác trong chương trình đều có lý luận logic. Hầu hết các môn như văn học, lịch sử và địa lý đều là câu đố – nghĩa là, không có thứ gì là “dễ” hay “khó” . Chỉ “biết” hoặc “không biết”.
Ví dụ, một trong những bài thơ trong câu hỏi được viết bởi một người đã viết nó trong vòng một năm. Một vấn đề như vậy, cho dù bạn thông minh đến đâu, trừ khi bạn biết tác giả. Đặc biệt, ở câu hỏi tiếng Anh, dù là câu hỏi không khó nhưng nhiều học sinh không trả lời được.
Nhiều người Việt Nam nhầm lẫn giữa kiến thức với kiến thức. Kiến thức là những gì chúng tôi muốn hiểu, chúng tôi chỉ dừng lại ở đây. Trong từ ngữ của Nho giáo, “kiến” có nghĩa là “thấy” và “sắp xếp” có nghĩa là “hiểu”. Khi chúng ta áp dụng loại kiến thức này vào cuộc sống và trở thành kỹ năng của chúng ta, loại kiến thức này sẽ được gọi là kiến thức.
Từ nay, có hai tình huống là bạn có thể học rất nhiều nhưng không thể dùng số tiền kiếm được và kiến thức học được để vượt qua cả quãng đời kiến thức. Có người ghen tị với những người sinh con ở trường quốc tế. Anh ấy ghen tị với anh ấy và không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Trường quốc tế dạy gì cho học sinh? Dạy cho bạn nhu cầu du học. Tiêu chí đầu tiên là tiếng Anh. Tôi không biết sự khác biệt giữa tiếng Anh và chứng điếc?
Tiêu chí thứ hai là tính độc lập trong các hoạt động cá nhân. Học sinh trong trường này đều là những đứa trẻ khá giả. Có người ở nhà đổ nước, dọn phòng và sử dụng người giúp việc để làm mọi việc. Bạn cần những gì để đi du học? Không có sự độc lập, sẽ rất khó thích nghi với môi trường mới.
Tiêu chí cuối cùng là văn hóa và lẽ thường. Kiến thức này được áp dụng ngay khi vào đại học chứ không phải là thứ tất yếu như cấp 3. Học để thi rồi loại (nếu đậu đại học). -Nói cách khác, con người truyền thụ kiến thức, kiến thức trở thành kiến thức, còn chúng ta chỉ truyền đạt kiến thức. Tôi dám tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học quốc tế, và ít nhất 50% sinh viên quốc tế đã trượt kỳ thi. Mặt khác, những học sinh đạt điểm cao ở các trường quốc gia nhưng chưa theo học tại các trường quốc tế sẽ chi gấp đôi cho cha mẹ đi du học vì họ không có cùng kiến thức. So với sinh viên quốc tế – sinh viên “Thế vận hội” làm việc chăm chỉ để thích nghi với môi trường mới ở nước ngoài, trong khi sinh viên trường quốc tế chỉ cần cha mẹ hoàn thành các thủ tục du học, và họ sẽ tự mình đến Việt Nam với ba lô thay vì đi thẳng đến trường đại học ở nước ngoài .
Việt Nam không có nhiều chuyên ngành như các nước phát triển, nhưng ở Việt Nam thì không có nhiều chuyên ngành. Tại sao người ta nói rằng học sinh được tổ chức bởi cha mẹ của họ? Đây là một trường đại học trong nước được tạo ra bởi cha mẹ. Các bậc cha mẹ là bác sĩ đều mong con mình theo học ngành Y để hoàn thành việc học và được cha mẹ “gửi gắm” vào những bệnh viện phù hợp. Họ có thể đi du học để lấy bằng quốc tế và có thể xin việc ở bất kỳ bệnh viện nào trên thế giới (nếu họ cũng đang học ngành y). Nói như vậy, chúng ta vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu “học những gì mình muốn và làm những gì mình thích”.