Liên quan đến vấn đề “bạo hành bằng lời nói”, bạn đọc Nhiên Trần chia sẻ câu chuyện của mình khi bị bố mẹ mắng: “Tuổi thơ tôi đầy nước, bố tôi hay say xỉn, đánh tôi, mắng mẹ. Và tôi thường dọa giết tôi, nhưng không thể ngủ được và nhiều lần muốn chết, nhiều năm liền, cho đến năm lớp 8, tôi tự mua xi măng, cát về trộn, tô trát lại những góc mục nát rồi mài dao. Tôi đi thi một mình, sau đó rời quê lên thị trấn học từ rất sớm, tôi luôn nghĩ rằng đây là con đường sống duy nhất.
Cách đây một hai năm, tôi về quê một lần vì đông nghìn nghịt. Cách đó vài km, tôi không nói chuyện với bố nhiều, tôi cũng nói là tôi tha thứ cho bố, ban ngày tôi hay cười nói như trêu đùa người khác, nhưng nỗi ám ảnh tuổi thơ của tôi đôi khi len lỏi trong thầm lặng. Mỗi khi tôi ngủ là thế. Lúc đó tôi còn sợ lắm.
Bây giờ tôi 30 tuổi tôi sẽ làm bác sĩ, dù có tha thứ cho bố, dù tin yêu thì ngày sau tôi còn mông lung về cuộc sống gia đình, tôi sợ như tôi. Bố lấy chồng như vậy sợ sinh ra con không được như mẹ, sợ đứa con sẽ chịu những tổn thương như thuở mới vào nghề, nhìn bề ngoài tôi có thể rất tự tin, hay cười, nhưng tôi rất có lòng tự trọng. – — Cũng như Alfred Adler: “Người hạnh phúc dùng tuổi thơ để chữa lành vết thương, còn người đau khổ dùng tương lai. Chữa lành vết thương thời thơ ấu của họ. “Cho đến khi tự chữa khỏi bệnh, tôi mới dám có con. Mong các bậc cha mẹ hãy lắng nghe con cái hơn thay vì dùng bạo lực” – – Độc giả Longcap94 kể lại nỗi ám ảnh trong cùng một thời thơ ấu Bị bố mẹ sỉ nhục: “Tuổi thơ tôi sống trong gia đình có bố nghiện rượu, bố đánh đập vợ con. Mẹ tôi cũng gặp nhiều người đàn ông. Họ ly thân sau 7 năm chung sống. Đến nay đã 20 năm, dù sống với mẹ nhưng với nếp sống này, nghĩa là hàng ngày vẫn liên tục bị chửi bới, đánh đập, ngoài ra tôi chưa thấy mối quan hệ giữa bà và những người đàn ông khác. Cái bóng của thế gian đang bao trùm lấy tôi, nên tôi đã phải chịu đựng nỗi uất ức muốn thoát ra từ lâu rồi. Bây giờ, tôi phải sống, không quên quá khứ, học cách cư xử với thế giới bên ngoài một cách bình thường và nghĩ về tương lai. “
>>” Cha mẹ Chửi con cái sẽ chỉ chứng tỏ sự bất lực của mình “-” Hôm nay tôi đã 40 tuổi. Tôi vẫn nhớ ba trường mẫu giáo, hai trường tiểu học, hai trường trung học phổ thông và hai trường cấp ba tôi đã đi học. Từ trước đến nay không có trò chơi tuổi thơ nào. Biến mất rồi nhưng từ gây hoang mang nhất vẫn là từ giết người dẫn đến 22 năm đầu đời. Quả thật, giờ tôi lại thêm một lời khẳng định vì sao cuộc đời mình lại như thế này ”, bạn đọc Manh Cao Xuan.
Bình luận về những sai lầm mà nhiều người Việt dạy con, độc giả Greenlight cho biết:
“May mắn thay, ngày nay chúng ta có thể sử dụng tri thức hiện đại và lối sống khoa học. Ở Việt Nam, việc nuôi dạy con cái vẫn còn rất dung tục. Nuôi con thì phải có đủ tài chính và kiến thức, không cần phải có con mới muốn đẻ, không có con thì chỉ thiệt hại, mất mát cho con. “Độc giả T3 cho biết thêm:
” Các con Có thể là hư hỏng do thiếu sự quan tâm của cha mẹ (do bận rộn công việc), hoặc do không có kỹ năng, tâm lý, không quan tâm đến việc sinh con mà không quan tâm đúng phương pháp. Hai tình huống này khiến trẻ cảm thấy bị bỏ rơi, cô đơn và Bị bỏ rơi. Suy cho cùng, đây là một kiểu bạo hành tâm lý với hậu quả khủng khiếp. ”
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Góc nhìn” tại đây.

Thanh Lê Toàn diện