Nhạc sĩ Trần Tiến vừa ra mắt cuốn sách Nguyễn (NXB Hội Nhà văn-First News). Cuốn sách này không phải là một cuốn tự truyện mà là tập hợp những cảm xúc và kỷ niệm mà Chen Tianen đã trải qua. Mỗi trang viết của anh đều bay bổng, đầy xúc cảm, hài hước và không rõ ràng về nghệ thuật. Ngay cả khi anh ấy không viết về mình mà nói về gia đình, bạn bè, đồng nghiệp… bạn vẫn có thể nhìn thấy chân dung của Trần Tiến.
Vào thời điểm xuất bản cuốn sách này, VnExpress đã trích dẫn một số phần của cuốn sách. sách. Phần 1: Trần Hiểu, anh trai mà khán giả thường nhầm tôi với anh trai. Chiều hai anh em như nhau. Thực ra, nếu anh ấy không hài lòng khi để râu ria như tôi thì đâu đến nỗi. Chúng tôi phải trả lời cả ngày về việc Trần Tiến là ai, Trần Hiếu là ai. Tôi nhỏ hơn áo giáp và họ vẫn còn bối rối. Hóa ra tôi già như vậy, vừa đau, vừa mệt, vừa thú vị.
Tôi nhớ cách đây 40 năm tôi đã biểu diễn “Đêm Đời Sống” tại Nhà hát Đống Đa Hà Nội (Nhà hát Đống Đa Hà Nội), vì tôi mới vào nghề nên đã lên sân khấu hát hai ca khúc sắp phát hành. Vào tới sáu lần dưới tiếng vỗ tay của “bis bis”. Dưới khán đài, có người bước lên sân khấu nói chuyện trên micro, yêu cầu anh Trần Ước giải trận. Hai đứa rút xe ra đi.- — Khi Khi tôi bước ra khỏi xe, một cậu bé hỏi tôi: “Em là Chen Huien hay Chen Tianen?” – “Em là của anh, tại sao?” – “Vậy là em đã dành một ngày để đổ xăng cho xe rồi!” – “Chà, em bù lại rồi “Đừng khóc.” Nếu bạn đang bận, đừng dại dột cho dù bố bạn đi xe gì, và hãy nhớ mặc quần dài. -Nghệ sĩ Trần Tiến (phải) và em trai – nghệ sĩ trẻ Trần Hiếu. — Khi tôi còn nhỏ, Hiếu là thần tượng của tôi. Anh ta nhảy lên một cái cột và nhảy qua hố cát lớn ở Bến tàu Honghe, giống như Núi Tai mà tôi đã bắt chước. Có lần anh bị trẹo chân, về nhà bố đi chơi điện tử. Anh ta nhảy lên, bơi qua sông, và tôi cũng nhảy theo. Tôi rất yếu nên bị sóng đánh dạt vào gầm bè lâu ngày, may có một cồn cát dưới lòng sông cứu được. Nó thích dị hóa đồng ruộng, hương lúa ngào ngạt. Tôi vui vẻ làm điều đó, có lẽ đây là khám phá tuổi thơ lãng mạn nhất mà bạn đã làm cho tôi.
Nhưng khi anh ấy là ca sĩ có tiếng ở miền bắc, tôi đã nói là không học sáng tác. hát. Vì vậy, tôi đã không theo bạn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn, và ngọn núi đã cản đường tôi.
Anh và cô vợ trẻ Thúy Huyền sống trong mơ, giống như những gì một cặp vợ chồng thường thấy ngày nay ở Liên Seau. Ở nhà, mỗi bước lên lầu là thực hành âm thanh rất thuần khiết. Bà hàng xóm than phiền, bà mẹ mắng mỏ. Thế là họ chuyển đến khu tập thể của trường dạy nhạc.
Anh Trần Hiếu, chị Thúy Huyền và anh Quý Dương là những giáo viên dạy hát đầu tiên của Nhạc viện Hà Nội, được gọi là Ô Chợ Dừa. Nơi đây là nơi sản sinh ra nhiều ca sĩ, nhạc sĩ tài năng thời bấy giờ nhưng hiện nay ít người vượt qua được giá trị nghệ thuật của chúng. Chính xác hơn, thế hệ chúng tôi ngưỡng mộ họ, và bây giờ họ ngưỡng mộ những ca sĩ thời thượng. Giọng Hiếu không dễ được anh Quý Dương chấp nhận. Trời phú cho Dương quý tộc có giọng hát ngọt ngào quyến rũ, lại ban cho anh tôi giọng trầm và sơ (chỉ dân trong nghề mới biết hiếm có loại giọng này) và ngoại hình na ná. Một võ sĩ giỏi hơn một ca sĩ.
Nhưng cả hai đã thay phiên nhau tỏa sáng trên sân khấu ngày hôm đó, và mọi người trông giống nhau và trông rất thân thiết. Tôi nhớ rất rõ, thời đó, những ca sĩ có nền tảng giọng hát Việt Nam hiện đại, ngoại trừ những bậc thầy lão làng như Quốc Hương và Mai Khanh, là hai ca sĩ trẻ trong nước. Người sáng tạo và có tâm hồn: Quý Dương-Trần Hiếu. Rồi hàng loạt ca sĩ từ các nước trở về với số lượng lớn, làm náo loạn sân khấu và làn sóng phát thanh ngày ấy như Trung Kiên, Quang Hùng, Lô Thanh, Gia Khánh… đều là những giọng ca được kính trọng. , Lũ trẻ chúng tôi tranh nhau tìm chỗ hát, mắt sáng ngời, vui sướng nuốt từng câu hát. River “, tại Hà Nội năm 2015. Ảnh: Giang Huy.
Họ đều là những trí thức âm nhạc, ngoài việc được đào tạo bài bản bởi các chuyên gia nước ngoài, họ còn tự học bằng phương pháp hát opera, bài hát Việt Nam ta. Nhạc đồng quê còn thô sơ, lạc hậu sẽ dần được sửa chữa, họ là những người đầu tiên đặt nền móng cho âm hưởng truyền thống Việt Nam, Trần Hiếu, Quý Dương, Ngọc Dậu là những ca sĩ đầu tiên hát opera Việt Nam: EvgheniOneghin, Miss Sao … Cho đến nay vẫn chưa có sách.
Anh Hiếu của tôi bốn năm nay giỏi ngoại ngữ, học võ, học vẽ, học văn. Đều thi đỗ đại học, nhưng cô được mẹ coi như một “bài ca bất hủ”. Anh ấy sau này trở nên nổi tiếng và có một số tiền để giúp mẹ nuôi các con, trong đó có tôi. Cô ấy không tức giận đến vậy, nhưng cô ấy chưa bao giờ cười.
Mẹ lấy bố tôi, vì bố tôi hát hay, nhảy giỏi, nhưng điều quan trọng nhất là người thầy được kính trọng là một quý ông ở trường tây, vì mẹ tôi là một người giàu có. Bệnh đa xơ cứng. Hà Thanh. Đó là trường hợp sau đó.
Khi tôi về Mỹ chơi vài tháng và đám trẻ tụ tập nghe anh kể chuyện, anh ở đó hát trầm giọng rất vui. Con voi được dạy để làm cho mẹ cười. Lần đầu tiên cậu con trai “Sing No Kind” giải được lời nguyền của mẹ, mừng đến mức máu nổi lên chơi “Linda Cuba”. Các cô gái trố mắt ghen tị vì anh trai lớn lên ở Mỹ, bụng to, mông tròn, nhảy rất hay “Samba” và hát vũ điệu Latin, đây là công việc của anh ấy.
Mẹ vừa buông tiếng “Cha ơi, con khóc” rồi khóc, các chị phải vỗ về an ủi Cha mất ba mươi năm, mẹ khóc một mình ba mươi năm. ..
>> Tìm hiểu thêm:
Trần Tiến ra mắt sách trong mưa Sài Gòn
Trần Tiến vẫn lạc quan sau tám lần nhập viện – Trần Hiếu-Trần Tiến và “Anh “Câu chuyện” bên lề