Nguyễn Đình Tú

không phải vì không sạch sẽ hay phức tạp, mà là vì khả năng vũ đạo của Duy, nếu đi trên mặt đất, chắc chắn sẽ chỉ nhìn thấy những ánh mắt coi thường. Duy ngây thơ tin vào khả năng vũ đạo của mình. Những kiến ​​thức mà Dui học được ở đơn vị hay qua các khóa đào tạo cán bộ Đoàn thanh niên đủ để “quẩy” trong lửa trại hay tiệc xã giao, nhưng anh không thể cho Quinn một đôi chân nam trên sàn nhảy này. . Duy nghe mãi bài đầu tiên mà vẫn chưa biết đó là bài gì. Bạn bè của Quỳnh lần lượt ra về nhưng Duy vẫn không dám rủ Quỳnh đi chơi. “Bạn không thích mambo à?” Chà, đó là mambo. Duy quay sang Quỳnh thật thà: “Em không biết nhảy sao Quỳnh. Những gì em trải qua không phải như vậy. Chachacha, Boston, Bebop, Tango, Rhumba … lọt qua mắt Duy. Các cặp nhảy đều qua đào tạo cơ bản. Đứng” Nghĩa vụ ở đó sẽ trở nên lạc lõng, nhiều người đã mời Quinn đi khiêu vũ, trước đó Duy biết Quỳnh có biệt danh là con nhím. Quỳnh “nhím” có vẻ nổi tiếng trong giới vũ công trẻ tuổi nhưng Quinn không đồng ý với anh. Mọi người cùng nhau ngã lăn ra đất, nhưng lại kéo Duy xuống dưới nhà uống bia, Quỳnh kêu mỗi người một chai Heineken nhỏ, y như rằng người đó lại chuốc vào mồm “Hôm nay em thật sự không muốn nhảy. Tôi chỉ muốn làm cho bạn hạnh phúc. “

– Anh có nghĩ em giống biển không?

– Nhiều khi em nghĩ anh là biển. Tuy nhiên, anh có thể mang lại niềm vui cho em nhưng với anh Hai thì không. Khi tôi muốn yêu anh tôi nhưng tôi không thể yêu anh ấy, anh ấy ghét tôi., Một đôi dép hoặc một đôi tóc của tôi. Anh bênh vực Nhưng anh qua đường bình tĩnh nhìn thằng bé đánh bại mình, với tôi cơ hội nào cũng tìm cách làm nó vui, anh từ chối tất cả, luôn lấy ngân từ ức đến mười để so sánh Và cười nhạo tài sản của tôi Khi tôi học năm cuối cấp 3, anh đi du học, anh nói: “Em đi rồi, không có thời gian mà bóp cổ em …” … thỉnh thoảng. Một cậu thiếu niên đi ngang đá vào người Quỳnh, bạn có người yêu chưa? Quỳnh đưa chai bia lên miệng, vờ vô ý hỏi Duy câu này Duy lắc đầu, bạn lớn như biển cả, bạn ba mươi rồi mà chả có. Bạn gái ơi, anh Hải ơi, em hay nói xấu phụ nữ, sao Duy không mang chai bia về trả lời mà không uống Anh có biết không? Với Hải, cái gì cũng thiêng liêng, chỉ có bến sông quê anh. Thật thiêng liêng. Đó là lý do tại sao tôi rất muốn đến đó một lần. Bạn muốn nghĩ gì? Biết đâu tôi sẽ tìm được thứ gì đó mà biển thích, bạn ơi?

– Ngày mai mình về quê được không? Duy nghĩ là mình đã về quê rồi Sẽ không thu hút được những thanh niên thành phố như Quỳnh, kể từ đó, cả một mùa thu trôi qua, Duy không bao giờ gặp lại Quỳnh nữa, đêm hôm đó Duy từ sàn nhảy về thì Hải ngủ trong một căn phòng trống, chiều hôm sau, Chú N chở Duy đi học về, chú đi siêu thị mua áo sơ mi và đồ ăn đóng gói sẵn cho Duy rồi bỏ vào túi Duy một ít tiền, Duy có địa chỉ email của Hải. Tối hôm đó Duy đến trước trường. Tôi viết thư cho Hải từ quán cà phê internet của tôi, lá thư rất dài và bao gồm một ý, tại sao anh ấy lại đối xử tệ với em gái mình như vậy? Một tuần sau, Duy nhận được câu trả lời Hải nói Quỳnh không phải là con của chú Nhuận. Quinn là một Là em gái cùng mẹ khác cha, sự tồn tại của Quinn luôn khiến Hein khó chịu vì nó đề cập đến sự phản bội của mẹ, sự tha thứ của cha và sự sụp đổ của hình mẫu gia đình lý tưởng xuống biển. Lý trí cho biết Hải Ái yêu Quinn, nhưng tình cảm thì luôn Chính điều đó đã thúc đẩy anh làm những điều đau đớn vì em gái, cuối cùng lý trí đã chiến thắng, đoạn tình cảm khó khăn đã sang trang, khi Hải thực sự cảm thấy có lỗi với em gái mình thì Quinn đã hư hỏng, Quinn nghiện thuốc lá và ngồi trên xe. Đã sử dụng, thuốc lắc rồi dùng dao Thái Lan đâm nhiều nhát vào người khác. Người mẹ vẫn lấy cớ vào nam công tác để ở bên người đàn ông của mình, còn cha thì vùi đầu vào lao lực để quên đi sự bơ vơ của cha. Hải đành bỏ đi vì sợ sống thế này. Gia đình khủng khiếp và sợ hãiTôi thừa nhận với bản thân rằng tất cả những thất bại của Quinn đều do Hein gây ra. Năm mười tuổi, bố anh cho Hải về quê ngoại của Duy cũng là để giải quyết khúc mắc giữa mẹ anh và một người đàn ông khác. Vì tình yêu với mẹ, người cha đã nhận Quinn khi cậu còn là một bào thai. Biển vô hình trở thành phần khuất của cha cậu, phần không nhận ra Quinn, phần không thể tha thứ cho mẹ cậu. Bây giờ Hải rất muốn trở thành một Hải khác, tức là trở thành một người anh kiểu mẫu trước chị gái nhưng không được. Mọi thứ thật đáng xấu hổ, con người và sai trái. Hình ảnh của Hải trong Quỳnh là thế này, giờ Hải muốn làm gì khác thì Hải phải chết, phải hóa thân thành Hải khác thì cô em gái tội nghiệp này mới chịu nhận mình. Thế là biển phải ra đi. Hải bị mắc kẹt trong việc đổi mới hình ảnh của mình … Thế là Duy biết hết những bí ẩn về gia đình chú Nhuận. Duy thấy thương cho người đàn ông giàu có và hào phóng này. Khi chụp ảnh cùng bố Duy ngoài chiến trường, anh cười rạng rỡ. Nhìn nụ cười ấy, không ai nghĩ một tương lai buồn đang chờ họ. Sau khi xuất ngũ, anh là một trong những đồng đội thành công nhất của Duy. Tuy nhiên, anh ta gánh trên vai bi kịch của gia đình. Đôi khi trong mơ, Duy gặp lại Quỳnh. Không hiểu sao Duy hay mơ thấy Quỳnh đang nhảy. Điệu nhảy cuối cùng của Quinn thật kỳ lạ. Nó giống như một bông hoa đang nở, bị gió lốc thổi bay. Các bước nhảy có hình chim ưng và hai loại vàng đỏ. Duy thường thức giấc vì sợ hãi. Cảm giác lo lắng này hoàn toàn có thể được giải thích.

Khi ngã ngũ, Quinn đến trường tìm Duy. Quỳnh dẫn Duy đi trên bờ kè sông Hồng, mang theo đồ ăn vặt, thịt bò khô, chuối khô, lạp xưởng, dưa leo, bánh mì, và cả rượu. Quỳnh nói: “Anh Duy ơi, em buồn lắm. Hôm nay em và Huệ từ tòa về buồn lắm. Bố cô ấy chính thức bị kết án 20 năm tù. Chắc các bạn vẫn biết tên bố. Mấy hôm nay báo chí đưa tin rồi”. Madonna Street đã được đưa về phía Nam cùng với ban nhạc cuồng nhiệt của cô ấy, trong đêm diễn đầu tiên, tôi cũng vỗ tay khen ngợi, không ngờ bố anh ấy cũng có mặt ở đó, anh ấy chạy lên sân khấu kéo anh ấy Nó tát nó xuống tát nó, đêm xuống thì phải trả nợ, Tuantuan băng bó toàn thân với hàm răng ố vàng, nó chạy trên đường số 5 rồi … bay trên mặt đất, tao sẽ đưa mày đi. Hộp đêm tôi đến cũng đóng cửa, chủ nó bán thuốc lắc, Cái Huê kêu cô ấy hít một hơi nhưng cô ấy không muốn dùng nữa, tôi nhớ anh, tôi vội vàng đi siêu thị mua đồ, rồi anh đi đây ”- Trăng tỏa sáng Con sông. Cơn gió đầu tiên đã đóng băng. Cả dòng sông buồn trôi trước mắt Quinn. Duy không biết làm sao để an ủi Quỳnh. Duy liền đọc thuộc lòng bài thơ cho Quỳnh nghe. Đêm ấy trăng vàng nghiêng nghiêng / có ai ngồi thề non hẹn biển … ôi sao thơ hay quá. Đọc lại lần nữa! Chúng tôi đã đi, nhưng chúng tôi biết ở đâu? Ôi buồn quá. Nhưng điều này thật tuyệt. Tại sao ngày xưa bạn ghét thơ? con ngựa! Khẽ gác chân / cho em khát khao / Em không tìm trăng như Lý Bạch / Em đi tìm cảm hứng thí … Anh thích thơ? Tại sao bạn biết những câu kinh kỳ lạ này? Anh vừa đi lính vừa lãng mạn đúng không? Anh ơi em có bài thơ về múa không? Vai nghiêng, chân cử động / cánh tay siết chặt, thả lỏng cơ thể / sàn gỗ trơn như gió / Không biết xanh hay đỏ / chân đã kiệt sức / không quay đầu lại được / trời nghiêng ngả / nhưng Qingxiu vẫn chưa ngã xuống / Thành Sầu thân yêu không gục ngã! [1]

Lạnh lùng. Trăng bạc trôi trên sông. Duy không còn muốn đọc thơ nữa mà nói chuyện với Quỳnh về đơn vị của mình. Những dãy nhà nằm ngang dọc theo một thung lũng nhỏ. Vào một đêm mùa đông như vậy, gió thật khủng khiếp. Có núi, núi dài, hồ uốn lượn, và những dải đất rộng lớn. Có rất nhiều bạn trẻ xa gia đình đều yêu thích chủ nghĩa lãng mạn, hoài cổ với những bức ảnh về các nhân vật chính trị. Một số người thích khiêu vũ ở đó. Duy đi gác một lần vào ban đêm. Khi họ đi qua người lính gác ở lối vào, hai người lính trẻ đang học khiêu vũ. Họ có một máy phun cát Walkman trong túi. Âm thanh chachacha (chachacha) từ hộp cát này đủ cho hai người nghe trong bán kính 2 mét. Duy yêu cầu họ viết bình luận vì anh ấy sẵn sàng làm việc một mình trong khi thực hiện nhiệm vụ. Người lính trẻ có người đi bộo: “Hôm nay là sinh nhật của một người bạn thân nhất của tôi, nếu ở nhà chúng tôi đã ở Kinh Đô ngất ngây, rồi cả đêm bị Ngô Huyền thu hút. Từ khi nghe nhạc sống Còn lâu lắm rồi. Nhớ những bước nhảy nhé! “Kể xong câu chuyện này, Duy nói với Quỳnh rằng Duy vẫn nghĩ mình còn trẻ, nhưng có lẽ Duy chưa hiểu hết về giới trẻ. Khi lên sàn nhảy với Quỳnh hôm đó, Duy hiểu “muốn“ nhạc sống ”và“ nhớ những bước nhảy của mấy anh đường phố. ”Hai người lính trẻ này đã xuất ngũ, giờ có lẽ đang làm gì đó, có lẽ nên duyên vợ chồng?

Rõ ràng câu chuyện của Duy rất nhàm chán và không biết gì đối với Quinn, nhưng cô ấy ngồi xuống và lắng nghe rất cẩn thận, tạo cảm giác rằng cô ấy đáng tin cậy và tin vào bí mật của mình, và anh trai cô ấy không bao giờ nói với cô ấy Giữ bí mật, thật ra trong sâu thẳm cô vẫn hận anh trai, hận anh vô cùng, nhưng chỉ biết trả thù, trên cổ tay vẫn còn một vết sẹo mỏng hình đường chỉ tay, lúc đó cô đã tự dùng dao lam cắt mạch máu để tự tử. Riêng, đây cũng là lần duy nhất anh trai cô ôm lấy cô, khi được cứu thì anh cô trở thành người xa lạ Tại sao? Cô có anh trai, cô nhân đạo đến vậy sao? Khi trăng trôi ngược dòng Duy đưa về Quỳnh: Mặt Quỳnh tái mét, người run lên, trước khi chia tay Duy, Quỳnh nói: “Hôm nào em chép bài thơ anh vừa đọc cho em nghe.” Từ hôm đó, Duy sẽ làm mỗi khi tan học. Đi chơi với chú Nhuận nhé. Vợ chú Rân rất tốt bụng và thành đạt, nhưng hay làm điều gì sai trái, Duy không thể bắt gặp người phụ nữ xinh đẹp này. Chỉ có thể lưu giữ hương thơm rất riêng của nó, Duy giữ được mùi thơm rất dễ thương và khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Cảm giác như muốn đi ngủ, cô luôn tránh ánh nhìn của Duy và thường bỏ đi khi còn hai người, cô bảo Quỳnh Duy là người trung thực và anh ấy có vẻ nghiêm túc, điều này khiến người gọi cảm thấy muốn trò chuyện. Tôi mừng vì anh ấy nghĩ Duy có ảnh hưởng tích cực đến đứa con gái mạnh mẽ và đỏng đảnh của anh ấy. Duy ít khi gặp bạn cũ của Quỳnh, thỉnh thoảng thấy Tuấn đi ngang qua, nói chuyện với Quỳnh rồi bỏ đi. Đôi khi, Quỳnh Sẽ đưa Duy về Huế ba lần, Huệ có vẻ không thoải mái, đã nghỉ học và đang làm thủ tục nhập cảnh, Quỳnh đi học lớp nấu ăn khác, giấy mời về quê Duy tham gia cuộc thi vẫn còn hiệu lực, hai bạn Người định hẹn hò sẽ thực hiện việc này trong dịp Tết. Vào đêm giao thừa tại nhà Quỳnh, sau đó cả hai sẽ trở về quê của Duy vào sáng mùng 1. Đây không chỉ là ý tưởng của Quinn mà còn là mối quan tâm của Ruan Huan. Điều này còn liên quan đến Trường của Duy thay đổi đều đặn, sau 30 giờ chiều, Quinn đến nhà đón Duy, đưa Duy đi chợ hoa Hàng Lược, rồi xuống Hàng Mã, về Bờ Hồ, triển lãm Giảng Võ, cô liên tục hỏi Duy như thế nào. Cái gì? Duy bảo thích lấy chồng Quinn nói không thì thôi, cưới xong Quinn sẽ mất đi đứa em ngốc nghếch đáng yêu! Quỳnh lần lượt về nhà, ngồi một lúc rồi sực nhớ ra đã quên chuyện này nên kéo Duy lại. Khi vừa bước ra khỏi siêu thị Tràng Tiền, Quỳnh gặp Tuấn, trưởng nhóm nói: “Vẫn vậy, không thay đổi à? Quỳnh gật đầu nói nhẹ, chú Huân bối rối đi thăm chợ xuân với mấy đối tác nước ngoài, đến mười giờ mới về, vợ ở nhà chuẩn bị quà Tết. Hải gọi điện về nhà lúc 11 giờ tối. Haibao muốn gọi điện vào đêm giao thừa, nhưng lại lo tắc đường, vui lòng gọi điện xác nhận. Duy cầm máy và nói chuyện với Hải dăm ba câu. Duy cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc trong nhà của chú Nhuận Trước giờ chuyển mùa, không khí trong nhà tôi khác hẳn mọi ngày, vợ chú N. có vẻ bình tĩnh hơn, chủ động nói chuyện với Duy, lo Duy sẽ nhớ nhà và thương hại, chú Enun đã mời Duy tham gia. Đợi đến giao thừa nhưng Quinn chớp mắt nhìn Duy làm gãy cành

Quinn mặc bộ đồ thể thao màu đỏ sọc vàng, trông khỏe khoắn, trẻ trung và hồn nhiên, vui vẻ. Duy nhớ anh. Nhà cửa, đơn vị cũng mất, nhưng đi dạo với Quỳnh rất vui, điện thoại di động của Quỳnh cứ đổ chuông, các bạn tắt máy không nghe, các bạn nán lại một lúc, rồi năm mới đến gần Quỳnh ơi. Tôi mua mấy cành đào phát tài bảo Duy về cho kịp, trong chương trình truyền hình bắn pháo hoa trực tiếp, Duy và Quỳnh cùng vợ chú Nhuận nâng ly chúc Tết, Quỳnh chỉ uống một hơi rồi nói: ” mang nó vàoĐã ấp ở đây. Ngày mai mạnh mẽ lên nhé. ”Duy bất ngờ xúc động. Gia đình chú Rân đã chuẩn bị cho Duy rất nghiêm túc, ngày mai 2 đứa sẽ về Duy bằng xe máy. Đối với Duy, đây có lẽ là một cái Tết đáng nhớ, Duy cảm thấy rất nhiều. Mừng quá, liên tục nâng cốc treo lên với chú Nhuận, chú Hứa uống nước trong chai nhắc Duy đi ngủ, năm mới qua đi, cuộc đời ba mươi đêm nữa trôi qua vội vàng!

Duy đi lên cầu thang rồi về Hải Phòng, Duy quen phòng này, Duy định đi ngủ thì cúp điện thì có một bóng người chạy đến trước cửa, lúc đầu Duy nghĩ là ảo giác vì thấy ngà voi bên trong nên nhìn thấy Tiếng gà đang quay, nhưng bóng người ấy có vẻ đang mặc bộ đồ đỏ? Duy chợt nghĩ đến Quỳnh, Duy nhẹ nhàng bước dọc theo cầu thang dẫn lên sân thượng, cửa sân không khóa, quả thật có người đang ở bên ngoài Chắc Quinn không ngủ được. , Muốn lên mái nhà để ngắm trời đất vào xuân? Duy mở cửa bỏ đi, sân thượng vắng tanh Duy bước tới trước Lần này không còn là tưởng tượng nữa, Duy nhìn thấy Quỳnh đang ngồi xổm trên mái nhà hàng xóm, Quỳnh từ trong Mái sập xuống mái bên dưới, Quỳnh tiếp tục xuống lầu, nhà hàng xóm có một quán bar nhô ra mặt đường, Quinn bước chầm chậm lên nóc quán, cô nhún vai từ vỉa hè. Tôi nhắm mắt lại, hình dáng của những bước nhảy là hình con chim ưng và hai màu vàng đỏ! Duy định gọi nhưng không kịp, Quinn sau khi hạ cánh thì ngay lập tức đứng dậy, cô chạy ra vỉa hè đi lên Tôi có một chiếc xe máy đang chờ sẵn, xe nổ máy Duy nhận ra dáng người quen của anh tài xế, trong lòng chợt thấy ghen tị và mới lớn lên trong Duy

Về phòng nhưng Duy không ngủ được, tôi không biết. Chuông điện thoại chưa được bao lâu thì Duy lao vào phòng Quỳnh nhấc cáng lên, giọng Huệ “sầu” run run: “Anh Duy ơi, Quỳnh đang chạy thì bị tai nạn xe. Vào ngày cuối cùng, Huang Ya’s Tuan thua game. Họ thử thách bản thân trong trận đấu tối nay. Luật chơi là mỗi xe phải có một nam một nữ. Tuấn hùng hổ, Quỳnh nể nang, bạn nên đồng ý ngồi cùng. Cô ấy bảo ngồi xuống nữa đi, nhưng … “. Tiếng” cạch “chiếc điện thoại kết hợp rơi xuống đất! Ở dưới nhà, chú Rân hay vợ chú cũng nghe thấy. Cuối cùng cũng lọt vào giấc mơ khó nắm bắt của Duy. Từ nóc quán bar. Đó là một bước nhảy vô vọng lên vỉa hè Bước nhảy rực rỡ sắc màu, như một bông hoa đang nở, bị gió lốc thổi bay …… Phần một