Là Nancao
– ha
đầu mùa mưa làng vần vũ — như sao xa và sao lạ
tình anh là tình em
thành sao Vào mùa thu, trái tim tôi tan nát, lơ lửng trên bầu trời-một ngôi sao rất lạ và một ngôi sao ở xa-những vần thơ của tôi-những vần thơ của tôi đang loay hoay trong mướp đắng Ngọt ơi, cỏ gấu này ngọt lắm-cái đắng ấy ẩn sâu trong đáy hạt đầu đội bùn nâu Cơ tôi kêu, buồn cười thân mình quay đầu xuống đất nhấc chân lên cho đỡ cơ. Hạt đầy bao nhiêu thì xăng đổ bấy nhiêu, đừng cho mật, đổ bánh chua, đừng cho ai ngủ hai tay, yêu đời lắm, cuộc đời đứt quãng vì cuộc đời suy tàn, có lúc muốn thế này Ngọt quá, muốn ngọt quá, có lúc muốn hét, muốn hét Ta đã từng rất cao hứng hát một khúc sử thi, ta bay lên không trung, Truqiang con ngươi xa xa, rồi từ từ đáp xuống đậu Trên mái đình Làng chợ trên mái vắng, xóm làng hoa tím, bầu vú trĩu, mẹ nằm sấp, chiếc võng mỏi mòn, con diều bay qua sừng trâu già ngủ trên lũy tre kêu éc éc. gần đó. Vầng trăng tiếng gà tiếng sấm Em trồng hoa, trồng củ Khi hồn đói chơi vơi, bạn bè tụ tập ăn hoa bắt hoa Mời vợ ăn Mời em ăn Thân em đè nặng em. Đau lòng trong lồng ngực