Minh Trí
– Hoàng Tân đâm ra ngỡ ngàng, tưởng là “chuyện lạ thời kháng chiến”. Một thi sĩ còn yêu nhà thơ vẫn như mây trôi đã từng tuyên bố trong hai câu: “Sống là để lại sống / Thuyền bạn, xe tình”, và có “ngàn người tình trong mộng. Trong. “Tôi muốn trở thành một chú rể! “Ai là cô dâu?” Huang Gang lập tức nhân cơ hội nói với anh em mình. , Nguyễn Hải Trung (Nguyễn Hải Trung) lên kế hoạch chọc ghẹo Nguyễn Bính (Nguyễn Bính) thành một cuộc đối thoại-đối thoại bằng những bài thơ hiếm có. Nhà thơ Thanh Bình xung phong khai mạc “tràng pháo”. -Poet Nongyen Binh .
Thanh Bình (Hỏi Nguyễn Bình): Anh ấy sẽ lấy cô ấy chứ?
Truy Phong (Nhân viên phục vụ): Qian không có vợ con, cái gì thế này? Nguyễn Bính (điềm đạm): Tiền bạc không cần gì / Chỉ cần không trung thành là xong, còn muốn lấy ai?
Ruan Ping (trả lời): Bạn có nghĩ điều này sai không / Theo “New Life”, số tiền này đã được tiêu.
N Guyên Hải Trung (diễn viên Tiểu đội Hoa, bình luận): Thực tế nghĩ / tiền thì không cần tiếp tân?
Nguyễn Bính (giận dữ): Mang tiếng là bạn hiền / Ăn nhiều chẳng phải cầu sao? –Hoàng Phố (khuyến khích tôi): Bạn bè là một nơi tốt / ít nhất là một “con lợn” mới.
Nguyễn Bính (trả đũa): Tưởng tình bạn thắm thiết / ai lấy? “?
Hoàng Tân (bình luận): Bạn ơi, đừng đặt điều gì / Bạn lợn của ai?
Ruan Ping (không bình tĩnh): Bạn uống thơ / Bạn nên đợi c Thịt lợn!
Thanh Bình (xúc phạm): Đừng lấy cớ nghèo / đừng nói xấu nhà thơ .—— Nguyễn Bính (cường điệu): Ai mà chưa từng hiểu sai cái đầu / biết rằng nếu mình không có kinh nghiệm thì sẽ Mặc kệ đi.
Hoàng Tấn (giả vờ): Ăn thì phí …—— Hoàng Phố (dẫn sang chuyện khác): Xin đừng hỏi lại câu này / Con của vợ là ai / Họ mất rồi nên Họ nhìn thấy anh ta?
Ruan Ping (hét lên): Mọi người đều có chung một dòng dõi / Lạc loài không phải là điều xấu hổ? / Biết bao nhiêu cô gái / Cấm bán & # 7871; tin đồn.
Truy Phong (Hoàng đế): Cây có nguồn cội …
Hoàng Phố (Trêu ghẹo): Con gái bị lạc thì không được còn trinh- Nguyên Bình (chỉ dành cho mọi người): Tại sao phải trinh tiết Lời nói / Vị lãnh chúa đi cùng tôi quả không sai … Sau đó ít lâu, tôi nghe tin Ruan Ping đã cưới một phụ nữ tỉnh lẻ và mở sạp báo “Khu vực phía Nam Xô Viết”. Kết thúc cuộc Kháng chiến chống Nhật, tôi nghe máy bay Pháp lượn vòng dọc theo con đập đá dài từ kênh băng đến Soyping, phát tờ rơi, kêu gọi tác giả Lu’s name rút về tuyến hai và Nguyễn Ping “trở về với sự nghiệp được Tổ quốc kính trọng”. “Mời khách”… đám bạn cứ xôn xao cho đến khi gặp một Bình làm ruộng ở Hàng Mai, một Nguyễn Hương Mai vừa sinh ra ở Nguyễn Hồng Cầu (Ruan Hong Hu). ) Sống với đàn bà Pingen đi về phía Nam, nhất là vùng ven sông nơi ông đánh Pháp, đầy hoài niệm: “Thấy dừa nhớ Trey / Thấy sen nhớ xóm Tập Mùi / Khi tôi nhìn thấy mặt trăng, tôi nhớ bạn! “Ban đêm nhìn mặt trời, hắn kêu.” . . Sao đêm sáng mãi / Sao đêm không bao giờ tắt / Chúa quên đôi khi dậy / Ta sẽ không bao giờ nhớ con! Đêm Ánh Sao) .
(Trích hồi ký của Hoàng Tấn Hồi ký Rừng U Minh)
(Nguồn: Văn nghệ TP.HCM)