Thoại Hà

– Hàng trăm đại biểu đã tham gia Hội thảo Khoa học Quốc gia tổ chức tại Thành phố Hồ Chí Minh, và viết hơn 40 tham luận về nhiều vấn đề và sự phát triển của văn học, điện ảnh, kịch nghệ, nghệ thuật, nhiếp ảnh … . Chủ đề của cuộc tranh luận đã được đặt ra rất rõ ràng, nhưng với rất ít thời gian (17-18 / 11), cuộc hội thảo chỉ được thực hiện như một cuộc kiểm tra sơ bộ mà không có sự phân tích sâu về thực trạng. Sự phát triển của một khu vực cụ thể. Các lý thuyết phổ biến và quan điểm phản biện đã khiến hội thảo được biết đến rộng rãi.

Tuy nhiên, một số bài báo cho thấy rằng tác giả thực sự đang gặp rắc rối với tình trạng phát triển nghệ thuật hiện nay. Từ xứ sở, trong đó có bài của nhà thơ Nguyễn Đắc Xuân.

Câu hỏi lớn nhất mà nhà nghiên cứu đặt ra là “Vị trí của các nhà văn Việt Nam trong cơ chế marketing, trường học và hội nhập như thế nào?” Ông nhận xét rằng với tốc độ tăng trưởng kinh tế ở Việt Nam, hàng Việt Nam đang được xuất xưởng ngày càng mạnh mẽ hơn. Trên thế giới, “sản phẩm đặc biệt” là nghệ thuật, “Chúng tôi chỉ mới … bán một số tranh, một số nhạc và phim, và một số tác phẩm văn học. Không nhiều người trên thế giới có thể gặp người Việt Nam và mua văn học của chúng tôi.” – Nhà nghiên cứu Ruan Daxuan gửi bởi Bài tham luận bày tỏ nhiều băn khoăn về nền văn học Việt Nam.

Bản án của các nhà văn thành phố Huế khiến giới văn nghệ trong nước càng thêm buồn. 80 triệu người được thu hồi có nhiều hơn gấp đôi số người bản ngữ. Đó là một thị trường lý tưởng cho văn học, nhưng ít nhà văn có thể tận dụng và kiểm soát mọi thứ.

“Văn học chỉ in được vài nghìn bản, còn thơ thì chỉ được xuất bản. Quà tặng bạn bè là chủ yếu”, tình trạng này luôn tồn tại. Trên báo chí nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong các cuộc hội thảo, tọa đàm về văn hóa đọc và nghề viết nhưng đến nay vẫn không thay đổi là mấy, ông Ruan Daxuan cho rằng khi vật chất không bán được thì ngư dân và # 7901Tôi phải rà soát lại nguyên liệu, máy móc, quy trình sản xuất và bán hàng, tổ chức hệ thống phân phối, đặc biệt là sản xuất. Văn học là sản phẩm trí tuệ, nhưng đối với thị trường, nó cũng là một loại hàng hóa. Vì vậy, khi không thể “bán” được sản phẩm, người viết chúng ta có nghiên cứu quy trình “chế tạo” của họ không?

Câu trả lời đáng suy nghĩ cho câu hỏi rùng rợn này là, nó có luôn hoạt động không? Nguyễn Đắc Xuân (Nguyễn Đắc Xuân) thừa nhận: “Đề tài văn học đương đại hiện nay không thuộc phạm vi đất nước, lớp nhà văn chúng ta không theo kịp…”.

Đây là một sự thừa nhận đúng đắn, vì nếu nhìn vào giá cả văn học khu vực và quốc tế, tất cả các nhà văn đều chọn chủ đề giao lưu văn hóa toàn cầu, trong đó có hệ tư tưởng. Nhân văn là vấn đề chính của đời sống đương đại. Đồng thời, các nhà văn Việt Nam vẫn đang loay hoay tìm đề tài.

Gần đây, nhiều nhà văn lớn tuổi thừa nhận rằng họ không còn theo kịp sự phát triển và thay đổi của cuộc sống ngày nay. Cho dù có hai chủ đề lớn của văn học Việt Nam trước đây là cuộc chiến đấu với Pháp và Mỹ, thế hệ nhà văn đi trước cũng không thể viết được những tác phẩm mới lạ hơn tên tuổi của mình. Bởi vì, để tiếp tục sáng tạo, tác giả phải nhìn vào vị thế mới dựa trên nền tảng đã được thiết lập trước đó với một góc nhìn mới. “Đối với người đương đại, nhịp thở là điều rất quan trọng đối với người cầm bút. Tôi không thể làm hơn. Chỉ nhìn thế hệ trẻ”, nhà văn Trần Kim Trắc thẳng thắn nói.

Không chỉ khó tìm đề tài mà nhiều học giả tại hội thảo còn cho rằng, nhà văn Việt Nam hiện nay chưa có hệ tư tưởng, ít nhà văn được tiếp cận thông tin, kiến ​​thức. . Thế giới đổi mới .—— Nhà thơ Bằng Việt từng nói điều kiện tối thiểu để thế giới biết đến là dịch tác phẩmTôi phải để họ đọc, nhưng tiếc là chúng tôi làm chưa đủ tốt. Do việc dịch thuật hai chiều còn lỏng lẻo nên cánh cửa hội nhập của các nhà văn Việt Nam chưa rõ ràng.

Ngoài chủ đề, kiến ​​thức, cách phê bình, cách đo lường và đánh giá giá trị của tác phẩm văn học của người viết cũng là điều nhức nhối. Ở Việt Nam không có trường cao đẳng văn học nên hoạt động phê bình là tự phát và thiếu chuyên nghiệp. Số lượng nhà phê bình văn học thực sự quá ít, lại có nhiều kiểu nhà phê bình xin lỗi, chửi thề, xuyên tạc tùy tiện …- Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn Lê Ngọc Cường từng điểm lại một cách cụ thể về phát triển văn hóa đọc của Việt Nam còn rất kém. Lớn. Tuy nhiên, ở các vùng nông thôn, miền núi kém phát triển, do ngân sách không đủ nên cơ sở vật chất, thư viện còn quá thô sơ và tạm bợ. Hiện tại, có 9.000 thư viện trong thị trấn và làng, và hầu như không có sách để đọc.

“Chúng ta có 80 triệu dân, nhưng hệ thống thư viện chỉ đủ lớn để chứa 40.000 độc giả, trong đó tỷ lệ sở hữu sách của mỗi người là 1/4 số độc giả”, ông Cường nói.