Tác giả]
– Tuổi thơ của My Dạ là một tuổi thơ đầy đau khổ và nước mắt, tôi vẫn cảm thấy mình là một đứa trẻ “tội lỗi” …—— Tất cả lý do đều bắt nguồn từ quá trình lịch sử lâu đời. Thông qua. Cha của Mỹ Dạ là ông Lâm Thanh, quê gốc ở Trung Quốc, tham gia Việt Minh huyện Thụy (Việt Nam) trong thời kỳ chống Pháp. Cuối năm 1949, ông đưa bố mẹ vào Sài Gòn làm ăn. Năm 1954, khi đã sắp xếp được nơi ở an toàn cho cha mẹ, ông đến gặp mẹ con Mỹ Dạ. Anh đã mua cả 3 tấm vé nhưng đến giờ chót, mẹ của Da là Li Xidao không đi vì không nỡ bỏ mẹ già và em gái bơ vơ.
Ở Sài Gòn, anh Thành làm kinh doanh. Tôi phải sống và giúp đỡ cách mạng cho đến khi tai tôi điếc không còn nghe nữa. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, những người cùng làm việc tại thành phố này xác nhận ông Thanh đã nhận được bằng khen của Chính phủ về những đóng góp trong công cuộc chống Mỹ cứu nước. Bằng khen do Thủ tướng Fan Wendong ký. Bốn người con của ông ở Sài Gòn đang dạy học. May mắn thay, do sự thống nhất của đất nước này, ông đã gặp con gái của mình ở Tui. Ông rất bất ngờ và vui mừng khi biết con trai mình không có ở đó mà đã trở thành một nhà thơ nổi tiếng!
Lâm Thị Mỹ Dạ, nhà thơ (
Lâm Thị Mỹ Dạ.) Nhưng anh không làm vậy. Cháu nội của ông cố (ông nội tôi ở Sài Gòn bị tịch thu. Nhà đất đều ở Quảng Bình), rồi con của “giặc phương Nam đuổi giặc”. Thời đó, lý lịch được xã hội xếp vào loại nguy hiểm nên phải luôn đề cao cảnh giác, ai cũng coi thường, coi thường như một “vết nhơ”. Ở xã coi anh như hủi, không dám đến gần.
Cả ngày, anh ở với mẹ và bán hàng ở chợ Tuy Lộc. Trong những năm này, cảm xúc của Dạ luôn rối rắm và buồn bã. Mẹ của bố làNgười Anqiu của Huế. Khi còn học tiểu học, cô ấy hiếm khi học tiếng Pháp. Thời trẻ, bà thường sang Pháp bán hàng cho binh lính. Khi đoàn cải cách ruộng đất về, nghe nói bà thường nói một chút tiếng Pháp, có người nói bà “nạp đạn cho giặc”, là gián điệp, là người của CIA, bị liệt vào hàng “tố giác”. Nỗi đau quặn thắt khiến Mỹ Dạ mới 10 tuổi đã viết một tập thơ gồm 32 bài và ghi vào vở học sinh. Cuốn sách này nay đã thất lạc, tôi chỉ nhớ vài dòng trong bài thơ “La Rivière Noire”: “Tuổi thơ tôi như một chiều đỏ rực / Rảy máu người Heihe…”. Vì lý do nào đó, thành tích lớp cấp ba của tôi rất kém! Ngoài Mỹ Dạ còn có cụ Đỗ Hữu Lợi (tức Trạng nguyên Đỗ Hoàng), cha là sĩ quan trong quân đội Pháp. Trần Văn Hải (Nhà thơ Hải Kỳ), “Người cha miền Nam”, cha tôi là một địa chủ bị xử bắn oan trong cuộc cải cách ruộng đất, rồi cha ông Ngô làm bếp … mỗi Mọi người đều tôn vinh thơ. Năm lớp 10, trường chọn Mỹ Dạ, em và Hải Kỳ đi thi học sinh giỏi Quốc gia môn Văn. Cô chủ tôi rất xinh đẹp, giỏi văn, hát hay, có giọng thơ nên đã trở thành nhân vật chính trên sân khấu của trường tôi. Tôi còn nhớ mỗi lần Dạ mặc áo dài lụa đen lên sân khấu, cúi đầu biểu diễn văn nghệ, anh đều vỗ tay … – Ngày 13 tháng 2 năm 2007, Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam ký quyết định cấp. Nhà thơ Lin Simida được Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Quốc gia.Các tác phẩm của ông gồm có: Dâng về những giấc mơ (Tuyển tập thơ-1988), Tâm sinh (Tuyển tập thơ-1974), Tập thơ này không phải năm tháng (Tuyển tập thơ-1983).
Cuối cấp 3 (do chiến tranh nên trường tôi đi sơ tán ở Ngư Hóa phía Tây TP Quảng Bình năm 1968), tôi được xã ký văn bản và vào học Đại học Thương mại, Đỗ Hoàng và Hải Kỳ học lớp 10 ( Tức là lớp 10 đã nghiên cứu phương pháp dạy học 3 tháng ở vùng núi Tróc) để dạy “10 + 3”. Trường Sư phạm Quảng Bình sơ tán và rút khỏi dạy cấp 2, Đa của tôi không được đi học ở đâu. Đáp lạiAnh Ngọ ơi, cuối cùng 2 đứa con rời bản rừng Ngư Hóa, cùng mẹ sang Mỹ, cách đồi rừng Tuyên Hóa 150 cây số về Thủy. Khóc khi đi trên bom. Bối cảnh lúc bấy giờ như một thanh gươm dữ tợn, cắt đứt học hành của Đa.
May mắn thay, một ngày nọ, khoảng năm 1970, nhà thơ Hải Bằng xuất thân từ cung đình Huế tham gia hoạt động trong vụ Nhân Văn-Giai phẩm ở Hà Nội bị Quảng Bình “lạc” vào hiệu sách, rồi sau đó đã đi. Thủy. Nghe tin ở làng Tu Lư có một chuyên gia trẻ làm thơ rất hay, Haibang háo hức đến gặp.
Đọc thơ của Dạ, thấy đó là một tài năng thơ ca thực sự, nên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến nhà văn Xuân Hoàng. Trần Công Tấn (Tran Cong Tan) đưa Mỹ Dạ vào Hội Văn nghệ Quảngg Bình (Quantg Binh Art Association). Chính trái tim tan vỡ của anh đã khiến Dạ thành thơ. Mười năm sau, năm 1978, đất nước hòa bình, ông trở thành nhà văn Việt Nam, và Hội Văn nghệ My Bin Đa Trị Thiên đã trao tặng cho My Da. Theo học tại Trường Văn học Ruan Du, và sau đó vào năm 1988 theo học khóa sau đại học ba tháng tại Cao đẳng Gorky (Liên Xô cũ) …—— Dada của tôi sống bằng thơ, và trái tim tan vỡ của cô ấy không hề có vết sẹo trong. Nói cách khác, nhịp đập của con tim đã trở thành tiếng nói chủ đạo, và đó cũng là nỗi đau muôn thuở trong thơ Lin La · Mỹ Dạ: … ngày kia mẹ sinh con / mưa dầm thấm tóc / gió tê tay / mẹ mất rồi. Cửa / Ta-đứa con không cha / Như cây trên đá / Biết bao giờ trổ bông … / Biết ai khôn / Biết mấy đêm mẹ ơi! Ngay cả những năm cuối đời đã về hưu, thơ Lâm Thị Mỹ Dạ vẫn không thoát khỏi ám ảnh về nỗi đau tuổi thơ: Em có tro tàn / Nỗi buồn lạnh lẽo thuở thiếu thời. (Tôi nhìn thấy lũ trẻ); Hay tôi dựa vào em-Tôi đã quen / dựa vào em một mình-để vững vàng trong cuộc đời (Hãy để tôi dựa vào em) …
Trái tim bị tổn thương khiến Lin T’s Sự nhạy bén của tôi được chia sẻ với những người khác. Đa luôn tôn trọng và quan tâm đến từng biểu hiện nhỏ nhất của t & igBực bội, cảm giác cuộc sống: bệnh nhân mới nhập viện hết, chị nóng lòng muốn vào thăm, con mình học xong không tìm được việc làm khiến chị Đa tỉnh ngộ, ngỡ ngàng. Nhìn thấy ai đó bị thương, nước mắt chảy dài. Khi tôi không có đủ tiền để lo những việc này, tôi thấy Đa thường xuyên ra vào không thoải mái. Lâm Thị Mỹ Dạ viết bắn một người lính Mỹ hy sinh trên chiến trường Việt Nam, anh cũng hào phóng xem: Rồi cuối đường em ngã xuống / Đạn thấm máu lồng ngực / Xin quay đầu lại Thân hình. Chó sói ngây thơ / trái tim hươu đỏ! Hướng đến Hoa Kỳ, trước bức tường đen ở Washington, DC, có khắc tên 58.000 lính Mỹ đã hy sinh trong chiến tranh Việt Nam, tôi cảm thấy mình đang bị người mẹ Mỹ của mình tra tấn: một cái rương / một trái tim / tỷ lệ giấu kín. Trái đất nặng trĩu … nhìn xem / đàn ông đang chảy máu / tường đen như vết thương / … không bao giờ được đánh dấu (bức tường đen). Chỉ có trí óc con người mới có thể cảm thông và chia sẻ theo cách này!
Có lần nước Mỹ đã thừa nhận bài thơ của mình: Tóc đã bạc, hồn còn trẻ. Điều này có nghĩa là mọi thay đổi nhỏ trong cuộc sống xung quanh bạn sẽ phải ngạc nhiên. Nhờ sự “hồn nhiên” này, tôi đã tìm thấy những hình ảnh lạ và rất gợi cảm trong cuộc sống hàng ngày của mình, và viết nên những bài thơ như “Sinh Tử Trong Trái Tim” và “Đừng Khen Tôi, Tôi Ở Bên Tôi”. Đã thấy em, cho một giấc mơ …
Bạn yêu thơ cả nước, bạn đã đọc thuộc lòng những bài thơ hay của Lâm Thị Mỹ Dạ trong các bài thơ trước, ví dụ: nhìn lá / nghĩ đến lá ngọt … / Nếu em vẽ được nụ hôn trong nắng / Em sẽ vẽ nụ hôn như chiếc lá … hoặc em sẽ nằm sâu dưới đất / Như trời nằm dưới đất … / Chết em là cô gái xanh / Em soi sáng trong đời anh … hay đêm qua / Em mơ thấy mình / Em mơ làm chim / Em mơ một giấc mơ …—— Tuyển tập thơ cuối, người ta mong chờ Linh hồn được đặt tên đầy hoa cúc D & # 7841Tôi là tập hợp những tác phẩm từ đầu thế kỷ 21 đến nay, “Dạ cổ hoài lang” cũng có nhiều hình ảnh thơ hay, đặc sắc, hệt như hồi còn bé: con đung đưa như cái rễ cây trong lòng đất tĩnh lặng (cho con nương tựa). ; Nếu lạc vào cùng một dòng sông / xin mãi mãi / cho hồn trôi êm đềm (dòng sông có hương thơm); vì hương thơm của ta còn / làm sao níu giữ-không thôi quay về … (qua sóng Tương)… Vì trực giác mạnh mẽ nên thơ Dạ của tôi là thơ đập từ trái tim, không cần “lựa lời đời mà viết” như bao người khác. Bài thơ này tuy vẫn đúng nhưng thật mới mẻ, làm xúc động lòng người.
Loại “trực giác thơ” này được tạo ra bởi số phận và kinh nghiệm của nhà thơ, và không thể học nó trong bất kỳ cuốn sách hay trường lớp nào. Đồng ý. Chính vì vậy, “buồn luôn đau” đã trở thành hình ảnh đậm nét nhất trong các bài thơ của Lin Damida: dù cuộc đời có tàn lụi / Lòng mẹ ở giữa trời đất (cõi lòng sinh thành); Người bán quạt, gió trong tim vẫn thổi. (Chợ trẻ em); Khi tay tôi chạm vào mặt trống đồng / chóng mặt, tôi nghĩ rằng tôi là một ông già … (tiếng trống đồng). Bài thơ dành cho tâm hồn này là lời tuyên bố về trái tim bị tổn thương của Linty Maida:
Ôi, trái tim của tôi, tại sao bạn lại cày nát hạnh phúc dưới hình thức …—— Tôi nghĩ trái tim bị tổn thương của tôi đã đến tận cùng Cuộc sống sẽ bình yên hơn và nhiều đau thương hơn. Nhưng thực tế không phải vậy. Ngày 14 tháng 6 năm 1998, khi chuyên gia của tôi đang ở Hà Nội chuẩn bị đáp máy bay đi dự hội thảo ở Hoa Kỳ vào ngày mai, chồng bà, nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, bị đột quỵ và hôn mê. Net tại Đà Nẵng trong hai tháng. Tôi phải hủy chuyến đi Mỹ và trở về Đà Nẵng ngay lập tức. Từ đó đến nay đã chín năm nhà thơ của chúng ta ở bên chồng.
Cô ấy giống như một “người mẹ” rộng lượng, chăm sóc chồng, bồi bổ, nấu cháo, bốc thuốc, xoa bóp, tắm rửa, vệ sinh. Trái tim nhân hậu này lại trở nên “rỉ máu”. Hàng ngàn điều chưa từng có đều thu gọn trên vai người phụ nữ xinh đẹp như thơ này. Lớn lên, người Mỹ D &# 7841; Ngày càng nhiều chứng bệnh hành hạ, viêm khớp, viêm xoang, đau đầu … Tuy nhiên, bà đã một mình chăm sóc chồng trong 6 chuyến du lịch tại Hà Nội, Đà Nẵng, Kesang, Long An, TP.HCM để chữa trị. Tôi nghe ai nói thuốc nào tốt, thầy nào tốt, không cần biết cô phải đi bao xa hay phải trả bao nhiêu tiền. Đỡ em lên làm vú em / nước mắt tuôn rơi chỉ em cười / đêm u u ẩn giấu bệnh tật phiền muộn / ban ngày nặng trĩu / Em đứng thẳng người / để anh gục vào em! (Để anh ngã em.)
Có lẽ vết thương lòng suốt đời chưa thành sẹo, dù Lâm Thị Mỹ Dạ (Lâm Thị Mỹ Dạ) có “giương cao cờ trắng / trước thơ”, Có nghĩa là bỏ thơ, làm thơ. Luôn tiếp cận anh ấy bằng sự nhiệt tình và trung thực. Bởi thơ như giọt nước mắt trong cuộc đời anh … (Nguồn: Tuổi trẻ)