1. Anh sinh vào đầu mùa mưa tháng bảy, nhưng anh thích mưa cuối thu đầu đông, anh thích mưa mùa đông đến lạ lùng.

Tháng chín không muốn rời đi, buổi tối tháng mười cười nói: “Ta muốn đi một bước. Mỗi buổi chiều nàng đều xem qua băng cũ của nàng, chờ nghe người dẫn chương trình trên đài thời tiết, chờ nghe.” Nói một cách chính xác: “Đêm nay gió mùa đông bắc tràn về.” Anh vẫn mong ngủ quên suốt đêm. Anh háo hức chờ đợi người bạn tốt của mình ở đó, co mình trên chiếc chăn quân đội màu xanh mỏng manh của cha anh, ngửi mùi thời tiết dịu dàng, Xem mẹ khâu vá em gái.- Rồi mưa cũng đến, trốn tìm cuối thu, khác hẳn cơn mưa mùa hạ dữ dội muốn xua đi cái nhiệt độ cao, mệt mỏi, buồn rầu, cơn mưa mùa đông khiến lòng người co ro, run rẩy, giống như Họ muốn bắt nó, chỉ muốn đẩy nó đi. Trời đang mùa lạnh, nhưng tôi vẫn … bật quạt điện và đắp chăn bông.

Khi còn rất nhỏ, anh ấy sẽ Ngồi một mình ngoài hiên ngẩng mặt lên để từng giọt nước ngọt chảy, còn lại theo sợi rơm vàng lăn dài trên mặt, cái cảm giác se lạnh ẩm ướt thấm dần vào cơ thể cảm thấy thật dễ chịu, thích cái chất rơm đậm đà của xứ mưa mùa hạ. Nhưng vẫn thích nỗi cô đơn lạnh lẽo trong cơn mưa mùa đông Ngồi trong căn nhà ấm áp, nhìn qua khung cửa sổ ra vườn, nhìn hạt mưa rơi trên thùng lá chuối xanh, nhìn mưa lất phất ngoài sân, như bọt xà phòng. Té nước cũng vậy, nó chơi với lũ trẻ gần đó, điều quan trọng nhất là thay vì ba chân bốn cẳng chạy dưới mưa, giống như khi mùa hè thời tiết tốt, phơi ruộng ngoài sân mà trời mưa không rõ nguyên nhân. Đến không hẹn trước, lúc này mỗi đứa một tay một chân, luống cuống kéo lúa vào, trùm rơm bịt ​​tai

Mẹ vẫn gọi nó là Mưa. Cậu bé mưa “. Mỗi khi nghe ai đó than thở mong sao mưa không về. Mẹ cười nhìn con nói: Mưa bên cạnh ai cũng thương. Vẻ mặt mẹ lúc đó ngọt ngào mà lạ. Đó là tình cảm, sau này anh dám khẳng định một điều: cả đời có lẽ anh sẽ không bao giờ đi được, về phía bên kia nơi anh thấy mình tràn đầy nhiệt huyết, bình yên và yêu thương .– 2. Như mưa, anh thích mưa có giới hạn … …

Không còn những đám mây đen xám xịt mang theo hơi nước nồng nặc, không còn những cánh tia chớp trải dài trên bầu trời… Bầu trời vẫn nắng ấm nhưng đã rơi rụng từng sợi dây mát lạnh mỏng manh của mùa mưa, như Một đứa trẻ lên ba cứ hồn nhiên như thế Một năm nghịch ngợm …

Nhưng thật lạ … Khi đó, mọi không gian đều sẽ không mưa Mọi thứ trong cuộc sống đều có giới hạn của nó. Mưa … là giới hạn của mưa? Nghe thật thú vị và lạ lùng … đó là một không gian vui tươi nơi mưa rải rác – một bên là nắng và khô, bên kia là mưa phùn và dịu mát Mưa. Bạn đã bao giờ gặp phải dòng chữ này chưa?

– Này, anh ấy có cần nắng không, lại đây-Cô vươn cổ kéo mùng, ngay đây .—— Ồ, không cần … Trời mưa, thời tiết ở đây rất tốt. Và bạn có cần mưa để tạo thành cầu vồng không, tôi sẽ cho một ít-anh ấy cười rạng rỡ và ngây thơ .—— Làm sao để chúng ta đỡ mưa bây giờ?-Cô ấy Muốn biết.— – Ừ … thì cậu chui mùng vào đây, tớ muốn cô ấy băng qua cầu vồng cạnh nhà tớ …- — Cô ấy vặn vẹo bò lên hàng rào lưới xanh, trên lưng, trên mắt, Mưa phùn lất phất trên đôi môi tươi và mềm …

– Bảy sắc cầu vồng tượng trưng cho bảy điều ước, bạn có biết? -Cô ấy nhìn anh với đôi mắt thâm quầng.

– Chà, chúng ta hãy cùng ước …—— Nói xong, cả hai cùng cầu nguyện trên hiên nhà. Bên hàng rào ngay sát mưa, có những tán lá to, dày, xanh mát thu mưa nhẹ theo mùa, những chiếc lá còn khô được phủ một lớp bụi mỏng lung linh dưới nắng. Ngày mai vàng …

3. Thêm chút nữa, mưa yêu là mưa yêu, tránh mưa đi kẻo ướt .—— Đi học ngay dù trời không mưa nhớ mang theo áo mưa nhé-con! Mùa mưa đến rồi, mưa tạnh bất chợt, không biết từ đâu …- Mùa mưa, mẹ dặn rồi tắt đèn đi ngủ. Anh ấy vừa leo lên giườngTình yêu rào rào cũng đã đến, tràn ngập hiên nhà. Mặc dù nó không nặng nhưng nó giống như một sợi dây trong suốt và bền. Nó ngập ngừng nhìn ra ngoài rồi khoác áo đón mẹ đi học.

Anh bước chậm và chắc trên con đường lầy lội, đôi khi phải tránh xe máy. Vội vàng. Đột nhiên, một cô gái loạng choạng và ngã xuống đường. Cả hai cùng cười. Nó đã giúp cô ấy. May mà nó chỉ bị vấy bẩn bên ngoài chiếc áo mưa… Những ngày mưa cũng là những ngày nó và các bạn đi học thất thường. Các thầy cô cũng dễ tính và thân thiện, đừng la mắng. Một ngày trong lớp, nó trông rất vắng vẻ – chỉ có một chục người. Bẵng đi một thời gian, xe của giáo sư bị chết máy, chúng tôi phải đợi mãi mới thấy dáng người mảnh khảnh của cô trong sân …

Vào lớp, áo mưa bị cởi ra, mặt mũi, tóc tai ướt sũng, xấu đi không kịp lau. Nhưng bóp thì … coi như hời. Sau đó, trên các khung cửa sổ, những dãy bàn chỉ còn lại những lớp áo xanh, đỏ, tím, vàng được phủ vô tận áo mưa. Ngồi trong lớp cũng không chịu yên, ai cũng trằn trọc vì không khí ẩm ướt khó chịu. Nhiều người trong số họ không chú ý đến bài giảng của giáo sư, thỉnh thoảng nhìn Bái Vũ lơ đễnh mà lòng tràn đầy ý thơ …… 4. Giờ họ xa quê hương, xa quê hương. Đất thì phải bám đất chờ ngày về. Mưa lại đến, vẫn đi qua thành phố. Anh vẫn yêu, vẫn yêu, vẫn đón nhận, đôi khi đắm mình trong mưa, nhưng chỉ có như vậy nỗi nhớ mới nguôi ngoai, dừng lại và chờ đợi. Chưa bao giờ những cơn mưa ấy lại gần gũi, thân thương như những cơn mưa dầm dề hít thở cuộc sống gia đình.

Chợt nhớ đến những vần thơ ngắn gọn của Đỗ Trung Quân, lúc ấy tôi vẫn đang nghe cô giáo dạy, say mê trong trang vở nhỏ

“Quê em ơi mẹ ơi, cô giáo nói gì cho thương. Mẹ đi học xa cũng nhớ… ”

Trong tiềm thức, anh cảm thấy mình đang đi trên con đường mưa tầm tã như đang cắp sách đến trường Những hạt mưa rơi trên áo mưa, thỉnh thoảng lại rung rinh theo những hạt mưa mát lạnh. Xâm nhập vào. Muốn nghe những cuộc điện thoại của bạn bè gửi cho mẹ: “Mưa”, “Cậu bé mưa” … Nước ngọt tốt cho mùa màng, gột rửa tâm hồn bụi bặm, mỏi mòn nương tựa hoài niệm để trở về thời trẻ thơ hồn nhiên …— Trời đang mưa. Đó là nỗi nhớ. Hôm qua là cuộc sống, hôm nay là dựa vào tìm kiếm bình yên … Vậy nên mấy chàng trai cô gái dù đã già như họ vẫn yêu mưa đến lạ lùng như những đứa trẻ, một người bạn đặc biệt, một người tri kỉ, hãy xem Đối với bản thân mình, mỉm cười là đủ để cảm thấy nội tâm mình bình yên, thấy gió đời bình lặng, dịu lại rồi tan như bong bóng. Mỗi khi mưa …- Hà Nội đêm mưa ngày 1/6/2014-Lương Đình Khoa