Bảo Hiếu-Sợi dây-Những ngón tay gầy guộc của anh vươn lên bầu trời ánh sáng huyền ảo diệu kỳ… Một sợi dây không nối hết bao kỉ niệm ngày đầu đến muôn nơi… Một sợi dây không thể kìm hãm nỗi hoang mang của ngày mai là giấc mơ. .. Sợi dây dệt từ những giấc mơ xa vời vợi như lâu đài xây bằng cát giữa biển, nhưng rồi cũng tan theo sóng tới … Em tha thiết dệt mộng thành dây, ngày đêm, sẽ Bạn kết nối với trái đất …——

Có nhiều ngày

Đôi khi tôi chợt rơi nước mắt, khi nhìn thấy gương mặt trong gương, người khác nhìn mình mà không cầm được nước mắt. Sợ hãi … không bối rối, chỉ tiếc rằng dấu vân tay xuất hiện ngày này qua ngày khác và làm việc chăm chỉ cho hy vọng … những người khác …—— Mùa thu

(VA cho em)

Anh đã rơi vào một ngày không có em , Một ngày không mưa, một ngày không ai, trên phố dài không biết không nhớ dấu vân tay … Em vẫn còn sống, sao yếu đuối thế này? Tôi không như vậy … một ngày, hai ngày, ba ngày … bao nhiêu ngày lặng lẽ trôi qua … Tôi sống trong nỗi nhớ nàng chôn chặt dưới bức tường xây và ngăn cuộc đời tôi. Hy vọng rằng … một ngày … hai ngày … ba ngày … Tôi ngồi đó như kim đồng hồ trong vài giây, và thấy mình ngã xuống trước cơn đau, thật lạnh mà cơn đau đã lâu không đến Một ngày, tôi yêu chính mình … không nụ cười, không tình yêu. Chờ ngày mai giống như băng ghế sa ngã, … ngã … một ngày … hai ngày … ba ngày …!