Từ Linh Nguyễn

Bol Lực một ngày mưa

Bao nhiêu cây dâu biển vươn đồi núi Chất xanh phù sa bào mòn xanh Chưa ai mòn, nếp sống vẫn chưa mòn. Có một nụ cười trong túi. .. Nụ cười đôi khi là giông tố bão tố theo con người vào đời, đá, cát vàng, hãy để trí tuệ gom góp-một ngày còn đủ dài, cây sẽ chở che lòng ta Bứa bao bủa vây trên phố Nghe nay Cánh đồng tên …

Người ta muốn quên, ta uống tên ta, ta cười mặt trong bao … Mặt vỡ mười gương chợ chiều ngày 24 tháng 5 năm 2008.. .— Đào chùm tháng năm, nụ cười thật tươi-nhịp độ thị trường đang thay đổi. -Người ta mua củi rừng Ta mưa nắng mua nửa gánh lo, Trăng đêm qua êm đềm ruộng ho Người đã hết mùa, nay gần chợ, xa chùa. Người ăn, chiều vắng-bãi sông Đan Dương ngỡ ngàng gánh gánh chiều-chợ tàn bên đống bắp cải, chẳng ai thèm mang đi đừng buồn-chiều nay, Cánh Bay thấp. Biết đi đâu vào lúc hoàng hôn và biết nếu bếp lại ở đây. Con đò trên bến vừa quay đầu – vẫn còn đó đống lá cải vàng lặng lẽ rơi trong buổi chiều tà. Trời mưa to, nghĩ đến bao tiếng cười trẻ thơ-tay người gieo hạt khóc-trách trẻ thơ-tạo-hóa-tươi-chết-đen cho cây hoa trà nhút nhát mà vẫn mang gánh nặng đố kỵ và đam mê – Cuộc đời là vệt nước Em biết khi chị Trung Tâm là một chất độc ngọt, với đôi mắt ngọt ngào hay lông mi nhiễm độc, tà ác rất hồng-thơ ngây Em biết Tâm dao ngọt ngào đến nhường nào. Nước sôi thì đổ, nói sao rớt

cái nồi đốt mắm thịt người là mượn trả nợ mà lòng người cũng bướng bỉnh, mới gần đọa đày — ôi! em gáiac Tôi nghe lạnh thấu xương, nghe thấu xương Oán-ơn chị em nhà mưa