Ruan Guanghong-cuối của giấc mơ-nâu sẫm, nắng và mưa, cha, những gì đêm! Đêm giữa những giàn giụa mồ hôi lưng-bờ hoang sơ ngập nước, bơi giữa hư không, xô trong nửa mình sẽ chở. -Thông cảm
“Trên trời có mây xanh. Dưới trời có ngựa trắng. Chúng ta sắp cưới …”
Bạch mã! Con ngựa trắng quay trở lại núi và anh ta đón cô ấy, dệt cho bầu trời của mặt trăng Xiêm, và bao quanh mặt trăng nứt vàng bất tận ở những khúc quanh không hoàn hảo của nó
một người chơi đá mềm, lơ lửng mở ra trong sự biến mất của mặt trăng Hoa đất khô hạn, sớm khô hạn, mang đầy sắc cổ thụ …—— bay về bát ngát thần kỳ để nhường lộc xuân của mình cho kỷ nguyên nghèo đói, giúp mưa lạnh hoang vu trở về trăng ngần. , Để xoa dịu cái chết của số phận! Thế giới đại dương! -Nước mắt vàng, đen tối, rùng rợn -Vẽ trăng đen và trăng bạc
Quen nhau rồi nhẹ nhàng làm xa nhau, mơ mơ màng màng nhớ chợt nhớ chợt quên mang về / 8/2001
– – Tiếng gió đêm nơi cửa miếu
Đêm tối sinh hạ thân. Khu vườn còn non, cỏ nhỏ mọc um tùm nhưng đêm khuya ngửi khói đặc, lòng tôi nhớ đến sư cô cầm chổi về tối quét chùa …—— Lá cây đa vẫn rơi như xưa, chực chờ. Bóng dáng chuyển kiếp làm ruộng mờ mịt của chú trâu nước nhỏ?
Nắng trưa nồng nàn, nắng chiều. Mở chân cùng một lúc. Thành phần dập tắt ánh sáng rung của trốngChiếc áo nổ trong Ye Mo Nian … bị hỏng và lời chúc năm mới? Trái đất vặn vẹo cười khổ, giơ tay kêu khóc, mụ mụ thuyết phục đứa bé Man xanh bất tỉnh trên mây …—— Ta đi đây! Tóc xanh: Tiếng chuông cuối bãi, em nhìn anh không nói lời nào. Ngày 27 tháng 3 năm 2004