Nguyễn Đình Tú

Hạnh phúc biết bao, không biết bao nhiêu km, bao nhiêu km, bao nhiêu sóng gió chị cũng chấp nhận. Cha mẹ cô ấy không bao giờ để cô ấy thuyết phục cô ấy. Cô đang tham gia vào công việc hương liệu truyền thống. Cô ấy chết đói. Nếu gia đình tôi trốn thoát, chúng tôi sẽ gửi đô la cho họ trong tương lai để họ tiêu xài. Sau đó, bố mẹ tôi và tôi sẽ ra nước ngoài và chúng tôi sẽ thăm bà ngoại của anh ấy thường xuyên. Khi cô ấy làm ăn tốt thì càng có nhiều điều kiện để bảo lãnh cô ấy đi. Sẽ không còn trải qua “một vài cơn sóng trùng”. Máy bay bay nhanh đến nỗi cô đã có thể đặt chân đến một đất nước khác. Ngoài ra, cô ấy phải ở nhà để em trai có chỗ quay lại trại. Hai anh em bị kết án 18 năm tù về tội giết người ở trại tập trung 5 Thanh Hóa. Năm năm đã trôi qua. Ba tôi nói: “Âu không phải chốn dung thân” Để làm được ba điều này, ba mẹ tôi đã phải bán hết những thứ có thể bán được trong nhà. Đầu của một người được coi là chín vàng. Cả nhà tôi phải chuẩn bị hai bảy cây vàng. Số tiền này bằng 2/3 số tiền đã trả cách đây 6 tháng. Công ty lữ hành đã sử dụng tiền để thuê thuyền. Sau khi đóng tàu xong, người ta trả nốt 1/3 còn lại. Tiền được dùng để thuê nhân tài, mua xăng, tích trữ lương thực, thực phẩm. Con tàu sẽ đi trên biển 7 ngày. Nếu vượt quá 7 ngày, mọi thứ sẽ gặp nguy hiểm và sẽ rơi vào một trong những nguy cơ sau: thứ nhất là đói, thứ hai là đói. Thứ hai là trôi dạt vào vùng biển của quốc gia mà bạn không muốn vào sẽ bị đuổi về; thứ ba, đây là phương pháp sai lầm, phương pháp sai lầm, trở về nơi xuất phát, thuật ngữ “vượt biên trái phép” sẽ được đặt ngay cho mọi người. Trên cổ, thứ tư là gặp cướp biển, thứ năm là bão lớn, bão nhấn chìm tàu. Thứ sáu, con tàu bị hư hỏng, trục trặc, chiếc dầm đặt trên biển phải ăn thịt. Mọi người đã đặt ra các quy tắc. Tất nhiên những nguy hiểm này sẽ đếnNếu tàu không cập bến Hong Kong sau 7 ngày.

Nhưng đây là chuyện người lớn, chuyện của người tổ chức chuyến đi này. Tôi không cần biết những điều này. Cô ấy chỉ là một thiếu niên, một đối tác của gia đình. Công việc của tôi là cầu nguyện bà và ông Bo sẽ phù hộ cho con thuyền của họ. đó là nó. Đừng nghĩ đến những rủi ro trên biển.

Khi tàu rời bến, tôi chợt nghĩ đến em. Tôi đã nói dối bạn hai lần ngày hôm qua. Không biết sáng nay bạn có lên lớp 9 không nhỉ? Trên đường đi học về, đôi khi mặt tôi đỏ bừng, không giấu được vẻ gượng gạo. Tôi cố gắng nói, và bạn cố gắng tránh điều này. Bạn đang dẫn tôi dọc theo đường sắt. Đường vắng, hầu như không ai biết. Tôi bớt nhút nhát và thoải mái hơn. Anh cho biết bố mẹ anh đều là công nhân xi măng. Nếu nhìn vào bữa ăn hàng ngày, đôi khi những hộ kinh doanh như gia đình tôi thiếu chất. Thế thì tại sao bạn lại bỏ học. Cố gắng học hết cấp 3 rồi nghỉ. Trung học là năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời học sinh. Hay tôi ghét giáo viên? Hay bạn thấy mình yếu môn nào? Nếu là toán, lý, hóa, để tôi giúp bạn? Không khó đâu. Thì ra là bạn thoạt nhìn không trầm ổn như vậy. Và anh ấy không nhút nhát cũng không nhút nhát. Bạn là một con gà trống rất có năng lực. Con đường hôm đó dài bao nhiêu? Tuyến đường sắt ngắn hơn. Tôi luôn ghét đi bộ dọc theo tàu. Nó bẩn thỉu, tối tăm, chật chội và trống rỗng. Tôi sợ phải đi bộ giữa hai đường ray xe lửa. Nhưng anh ấy đã mang cặp đi học cho bạn vào ngày hôm đó. Tất cả đều đi giữa hai đường ray, vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười. hư không. Nhưng tôi cảm thấy rất vui, tim tôi choáng váng và hoạt động. Sau đó là lối vào nhà tôi. Tôi mời bạn quay lại và lấy túi. Tôi không đưa ngay cho tôi, mà nói:

– Nhưng Chúa phải hứa với bạn chứ?

Tôi di chuyển đống đổ nát gần đường sắt:

– Lời hứa gì?

– Cầu trời phải đi học!

Cô cười đau khổ, rồi khẽ lắc đầu. Cố lên anh trai. Tôi không thể đọc, tại sao không? Lý do do Chúa đưa ra là vô nghĩa. Chúa không tin vào sự giúp đỡ của bạn? Làm thế nào bạn có thể giúp đỡ? Tôi nghĩ đây không phải là một hoàn cảnh gia đình. Anh cũng tin rằng Chúa không mệt mỏi khi học. Bạn có thể cung cấp trợ giúp khác. cam kết với! Xin Chúa đến lớp một lần nữa!

Im đi, chân tôi vẫn đang di chuyển đá bị đường ray đè lên.

– Nào, Chúa đã hứa với tôi? —Vâng tôi hứa. Ngày mai tôi sẽ đến lớp .—— Tôi thốt ra một lời nói dối khác. Đây là một lời hứa. Không, tôi sẽ không đảm bảo bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn làm cho bạn hạnh phúc. Anh muốn em đưa ba lô cho em và lặng lẽ về nhà. Tôi đã bỏ lỡ buổi học cuối cùng để đưa bạn về nhà. Anh lo lắng cho cô bé nghịch ngợm gần khu phố Tàu này. Bạn cho phép mình xuất hiện bên cạnh ánh sáng của tôi. Vì vậy, tôi rất tiếc một lời hứa. Nhưng mãi mãi, đây chỉ là một lời hứa suông. Bạn sẽ không để tôi làm những gì tôi không thể làm. Sáng mai em lênh đênh trên biển khơi về nơi xa xăm. Làm thế nào tôi có thể giữ lời hứa của tôi với bạn? Hãy chấp nhận lời hứa này và quên nó đi. Cô ấy cúi gằm mặt, cứ lần lượt làm vỡ sỏi dưới chân, thậm chí cô ấy còn không dám ngẩng mặt lên nhìn tôi, mặc cho tôi đặt tay lên túi.

– Sáng mai tôi sẽ đến lớp. Bạn đang chờ đợi Chúa. Thôi, tôi về nhà.

Tôi đang đi, nhưng tôi vẫn không dám nhìn lên. Tôi cầm chiếc cặp giao trên tay, nhưng tôi vẫn không muốn rẽ vào con đường lái xe vào nhà. Đi. Nhịp điệu nhỏ của tuổi teen đến và đi như một làn gió. Ngay cả khi nó trông mờ nhạt, tôi không muốn gặp lại bạn. anh đi. Đi đi để tôi còn được về nhà. Bố mẹ tôi đang đợi. Cả gia đình tôi đang chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà tồi tàn và nghèo khó này. Ngươi so với ta thật khác biệt, cho dù đây là con đường bẩn thỉu bẩn thỉu cũng không thể tiến xa hơn. Bạn rất khác với tôiĐược cùng nhau chia sẻ niềm vui cắp sách đến trường, đến nỗi chênh vênh đến nỗi không nghe thấy tiếng thở lẫn lộn của nhau. Tiến lên. Tiến lên … Tu … ư … ư …—— Tiếng còi tàu vang lên hồi lâu rồi tiếng gầm của bánh sắt xuyên qua ray. Ngay khi tôi nghe thấy những âm thanh nặng nề và đáng sợ này khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng trái đất đang chuyển động dưới chân tôi. Cả hai bản nhạc đều rung chuyển. Tàu sắp đi qua anh, em bối rối. Tôi mới nhận ra rằng, nó như một cơn gió từ đâu thổi tới, thổi tung tôi. Tôi nhận ra bạn qua mùi của một cậu bé, cánh tay gần như không có cơ bắp và có một bộ râu trên đôi môi đỏ nhạt. Tôi nghe thấy giọng cô ấy khàn khàn: “Cô sao vậy? Cô muốn chết à? Con tàu sắp đâm vào tôi, nhưng sao cô đứng đó mà không có gì?”

tiếp tục …—— (trích đoạn Bản mới của nhà văn Ruan Tin Du do Nhà xuất bản Công an nhân dân ấn hành).