Dương Chí Thành
— Đường Nam thích hợp với giới giải trí và phóng viên hơn là nhân vật văn học. Sau khi tốt nghiệp Trường chuyên Văn Nguyễn Du, tại sao anh lại quyết định rời bỏ đất nước văn học truyền kỳ và sang một đất nước mới? Có những bức tranh lớn về thangkas và âm nhạc dân gian miền Nam. Tôi đang nói về miền Bắc, nhưng cuộc sống của tôi giống một người sinh ra và lớn lên ở miền Nam hơn. Năm 20 tuổi, tôi từng một mình lặn lội vào Sài Gòn (Sài Gòn) để hành nghề ở báo “Áo trắng”. Sau đó trở về Miền Tây … Thực hành Giai đoạn 2. Tất cả đều là tiểu thuyết. Nhưng điều này không làm tôi bận tâm. Vài năm nữa, sau kỳ nghỉ hè, tôi lại xách vali vào Nam. Cảm giác như nơi này. Càng mới, càng thú vị. Sau khi tốt nghiệp trường chuyên Văn Nguyễn Du, tôi vừa hoàn thành … Phương Nam.
Miền nam không chỉ là nơi biểu diễn nghệ thuật mà còn là nơi chúng tôi thử sức. Tôi không quá nhấn mạnh vì sao một người có thể sống nhiều và đi nhiều, Điều này vui hơn là ở một mình một chỗ.
– Cho đến nay, sau 6 năm làm việc tại Sài Gòn, bạn cảm thấy thế nào về quyết định của mình? —Không tệ. Không
– Điều này có nghĩa là gì?
– Tôi nghĩ đây là điều đúng đắn. Sài Gòn cho tôi thất bại và nhiều ước mơ hơn. Nhưng quan trọng nhất, tôi đã cho tôi một số người bạn rất tốt. Và cho tôi một kinh nghiệm sống. Nó làm cho tôi cảm thấy rộng rãi hơn và ít đông đúc hơn.
Tác giả Lê Nguyệt Minh .
– Có người nghĩ Lê Nguyệt Minh ở Sài Gòn hoạt bát hơn Lê Nguyệt Minh ở Hà Nội, nhưng nổi và gầy hơn?
– Đây chỉ là một cách thể hiện. Nếu bạn nói vậy, những người đi du lịch khắp thế giới sẽ trở thành những người khác nhau ở mỗi thành phố? Không phải như vậy đâu, đặc điểm của tôi là tôi vẫn giữ nguyên từ khi một tuổi. Do đó, môi trường không được chạm vào. Về Hà Nội, tôi trông yếu ớt và chậm chạp. Sau khi vào Sài Gòn, hai danh tính này vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng bởi vì nó thêm vào nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống thực, đặc điểm sống yếu ớt và chậm chạp này đã được nâng cao: cuộc sống ngọt ngào, sâu sắc hơn!
Đối với tôi, dù ở đâu, dù ở giữa đám đông, tôi phải là người chậm rãi và ẩn mình. Nhưng khi đứng trong một đám đông chậm chạp, tôi luôn phải có đám đông của riêng mình. Nhưng dù có nói gì thì cũng đừng nói là tôi gầy và gầy. Vì tôi ghét cảm giác này. Nó sẽ không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho cuộc sống.
Thơ như hơi thở
– Đối với một số biên tập viên, cường độ công việc lớn, nhịp sống gấp gáp. Nó đã bị bạn “gạt bỏ”?
– Tôi nghĩ thơ sẽ không trở thành một góc nhỏ. Như hơi thở, như nước, như gió, như lửa … ở khắp mọi nơi. Quan trọng nhất là thơ vẫn tồn tại. Nếu ta bận, thơ sẽ ngủ yên. Sau tất cả các hoạt động này, nếu một người bạn cần khóc hoặc cười, bài thơ sẽ xuất hiện trở lại.
Nếu một người thích thơ và làm thơ, dù anh ta là siêu nhân hay nhà khoa học kiệt xuất, thì “góc nhỏ” của thơ, như anh đã nói, vẫn sẽ có một vị trí không thể thiếu đối với họ. Mọi người ở Sài Gòn hay ở khắp mọi nơi đều phải làm việc. Tôi nghĩ đây chính là sự thật mà tôi thấy mình trong sự xáo trộn này, đó là … thơ. Thi sĩ này ế quá, bài thơ này chắc… dở.
Bìa tập thơ “Chỉnh sửa” của Lê Nguyệt Minh.
– Hãy tưởng tượng một Lê Nguyệt Minh không có văn chương, không có thơ thì đến khi nào?
– Không còn thơ nữa, muốn buôn bán. Nhưng dù làm gì đi nữa, tôi vẫn rất hoạt bát.
– “Edit” là một tập thơ có cách diễn đạt kỳ dị, khi ai đó cho rằng tác giả “âm mưu” sử dụng hình thức này thì sẽ làm phiền các bạn. Nội dung?
– Tùy mọi người hiểu. Và tôi sẽ không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào. Hãy chờ xem, nó sẽ “ngắt quãng” với mỗi lần đọc khác nhau. Người ta nói khó khăn làm nên người xa lạ. Nhưng lạ và đẹp, phải chăng đây cũng là một cách thu hút độc đáo?
– Bạn muốn gửi gắm điều gì qua một cái tên rất lạ?
– Nếu ai đó nói rằng cuộc sống đầy đủ và lành mạnh, tôi sẽ phản đối. Và Edit có thể nói một từ … phản đối. Không ai khăng khăng cho ý tưởng của tôi, tôi đã nói là công bằng. Mỗi người cần nhìn nhận lại cuộc sống của mình để cuộc sống của mình ngày càng viên mãn hơn. Một số người không thể sửa nó,Hóa ra lại bị biến dạng. Tôi mượn một số bài thơ để tự “biên tập”.
– Trong “biên tập viên”, những bài thơ này cũng không có tiêu đề, mục đích của cô ấy khi làm điều này là để mọi người đọc tìm thấy danh tiếng tốt của mình, hoặc những bài thơ này là … chưa hoàn thiện?
– Cải biên nhỏ, gọn, nếu để lộn xộn trong siêu thị, người ta dễ hiểu nhầm đó là một miếng socola. Trong siêu thị không có ai bán thơ. Nhưng việc sử dụng Edit có thể gây nhầm lẫn. Tập thơ của tôi rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn 100 trang, những bài thơ này như những dòng cảm xúc tự trào, tản mạn, tản mạn. Có thể nói toàn bộ cuốn sách là một bài thơ dài, không phải bài thơ khuyết danh. Do đó, sẽ thật điên rồ nếu ai đó đọc nó theo thói quen thông thường. Chỉnh sửa phát lại có thể được phát từ trung tâm ra bên ngoài hoặc từ trái sang phải, từ phải sang trái. Tôi nhớ một nhà văn đã bị nguyền rủa khi đọc “Chỉnh sửa” của tôi. Nhưng cũng có một người đọc xong không nói gì. Kiểm tra trình chỉnh sửa mà tôi đã hỏi gần đây.
– Theo một nghĩa nào đó, mỗi bài thơ, mỗi tập thơ đều là một bản thảo cần được chỉnh sửa, vậy có nhất thiết phải đặt tên trực tiếp như bạn không?
-Đúng. Nếu ai có thể chỉnh sửa bất kỳ ai khác, xin vui lòng cho tôi biết. Tôi cảm ơn những người bạn này.
– Mỗi nhà văn đều có con đường đến với thơ, con đường đến với Lê Nguyệt Minh …
– Hãy dành thời gian của bạn. Tôi không có tham vọng gì về thơ, cũng như chưa công bố điều gì. Nghe tên tôi, nhiều người không biết có quen không