Dương Hồng Ánh
– Không phải Mã Tiểu Khiếu không thích đi tiệc, mà là anh rất ghét đi tiệc, bởi vì khi tham gia các bữa tiệc, người lớn luôn nói đến trẻ con và khoe khoang, cho thấy con cái là người bù lại, của họ. Đứa trẻ là ai? Đánh giá cao nhất … Sau khi bàn bạc chuyện con cái trong gia đình, có người hỏi cha mẹ Mã Tiểu Khiếu nhìn cậu bé. Mã Tiểu Khiếu trước nay chưa từng đoạt giải, thi cử cũng không tốt lắm, còn có thể nói cái gì?
Mã Tiểu Khiếu đã nhiều lần xác định không bao giờ tới một điểm hẹn như vậy. Mọi người không ngừng nói về đứa trẻ, và nó không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Nhưng nếu bạn không đến, làm thế nào để bạn trả tiền thưởng cho người lớn?
Rằm tháng Giêng là kết thúc lễ hội mùa xuân. Ma Tiegui tổng kết số tiền lì xì, anh nhận được tổng cộng 125 nhân dân tệ, là một số tiền lớn đối với anh. Mã Tiểu Khiếu cầm tiền đến ngân hàng gần đó, nhận thẻ thanh toán.
Mã Tiểu Khiếu muốn khoe khoang với một người vốn đã rất thời trang. Nhưng tiếc là bây giờ không đi học được, đành phải đưa cho bạn An Kỳ Nhi xem.
– Ann Kerney, bạn đang nhìn gì vậy?
An Kỳ Nhi trả lời là thẻ, nhưng Mã Tiểu Khiếu lại nói là tiền. Kỳ Nhi không tin, cái thẻ này có thể mang đi mua đồ sao?
Mã Tiểu Khiếu nói:
– Thẻ này không mua được đồ, nhưng có thể biến thành tiền. –Ma Tiểu Khiếu ra vẻ hào phóng dụ dỗ kéo Kỳ Nhi lên cây bốc thăm trúng thưởng. Sau khi nhét thẻ vào máy tính tiền, Mã Tiểu Khiếu hỏi Tề Nhi:
– Em muốn kiếm bao nhiêu tiền?
– Mười nhân dân tệ .—— Quá ít. -Ma Tiểu Khiếu rất hào phóng. -Nếu anh ta đi, nhiều hơn nữa.
– 20 nhân dân tệ .—— Mã Tiểu Đào nhấn một mật khẩu gồm sáu chữ số, sau đó nhấn một cái gì đó, chỉ nghe như “uffle”. »Hai tiếng đồng hồ, hai tờ mười đô không thể ra ngoài .—— Ôi chao …- Kỳ Nhi không chớp mắt. – Hóa ra là tiền thậtNày .
Nhà giả kim hy vọng Mã Tiểu Khiếu sẽ tiếp tục kiếm tiền.
– 50 tệ .—— Mã Tiểu Đào tự đóng dấu mật khẩu “Ầm ầm” một tiếng, tờ tiền năm mươi tệ vừa xuất hiện. .
– Một trăm tệ. Ra khỏi quầy thu ngân.
– Một nghìn tệ.
– Mã Tiểu Đào ấn mật khẩu “liều mạng”, một loạt tiếng nói, tờ tiền một trăm đô lại vang lên từ máy tính tiền.
Kỳ Nhi chỉ biết Mã Tiểu Khiếu có thể làm phép, không ngờ lại còn biết hủy tiền.
– Mã Tiểu Khiếu, có thể dạy ta không?
– Bạn có nghĩ rằng tôi có thể kiếm tiền? -Ma Tiểu Khiếu thấy An Kỳ Nhi ngốc quá. – Đây là tiền của tôi.
Kỳ Nhi hoàn toàn không hiểu:
– Ta thấy ngươi để tiền ở đó sao?
Giải thích cho anh ta, điều đó dường như là không thể. Mã Tiểu Khiếu kéo Kỳ Nhi đến ngân hàng xem có để dành tiền ở đó không.
– AnKỳNhi, bạn mang lì xì đến ngân hàng sẽ nhận được một thẻ có thể biến thành bạc. -Kỹ Nhi muốn có thẻ có thể biến thành tiền, nhưng tiền mừng tuổi của mẹ thì mẹ vẫn giữ.
– Bạn đang già đi, nhưng hãy để cô ấy giữ tiền. Anh lớn lên vì có thể có tiền lì xì cho riêng mình.
– Bạn nên xin phép bố mẹ cho bạn giữ tiền lì xì. – Hỏi Matteo. -Bạn đã làm được bao nhiêu rồi?
Jane (Kỳ Nhi) cũng nhận, tóm lại là đưa cho mẹ. Tiêu Khiếu biết rất rõ .—— Để ta giúp ngươi sẽ hiểu ngay .—— Kỳ Nhi hơi do dự, nhưng Mã Tiểu Khiếu cũng không do dự. Anh lập tức lấy ra một tờ giấy và nói với Anjini rằng anh sẽ từ từ nhớ lại xem ai là người mừng tuổi cho mình, nhớ kỹ thì sẽ vui thế nào.
Matiu Kiee ước tính Anjini có tổng cộng ba nghìn tệ, nhiều hơn bạn năm mươi tệ.
Tôi thấy An Jizhi thật ngu ngốc, khôngAnh ấy nói nhanh nên rất tiện. Vì vậy, con gái tôi khác. Thậm chí, cô còn tưởng rằng mình đói bụng vào buổi trưa, bởi vì mỗi lần xảy ra chuyện, biểu hiện của cô lại khác hẳn. , Tôi có chuyện muốn nói với mẹ anh ấy.
Thuật ngữ đối thoại là Mã Tiểu Khiếu dạy An Kỳ Nhi.
– Bạn đã nói? -Mẹ Nhi tưởng con gái bị bệnh thật, ốm đến mức phát điên, nói năng dã man.
Kỳ Nhi nói hết những gì Mã Tiểu Hiên nói với cô. Sau khi trưởng thành, tôi quyết định trở thành một người độc lập. Mẹ cười:
– Con tự lập thế nào?
– Đầu tiên, tôi sẽ độc lập về tài chính. Sức khỏe. -Kỹ Nhi đưa tay: -Mẹ cho con lì xì này .—— Con làm gì mà lì xì thế?
– Ta sẽ tự tay cầm bao lì xì .—— Không .—— Ta sẽ không cho ngươi giữ tiền lì xì, ngươi sẽ không bao giờ lớn lên .——?
– Tiefu K nói. -Kỹ Nhi vô tình nhắc đến Mã Tiểu Khiếu. -Ma Tiểu Khiếu cũng có tiền mừng tuổi của mình.
– Mã Tiểu Khiếu lại ở đây. -Nói đến tên Mã Tiểu Khiếu, mẹ tôi lên tiếng ngay. -Anh ấy có nói cho em biết cách đòi tiền ở tuổi này không?
Mẹ đánh thức con đi, con đang ngủ trưa .—— Ồn quá! -Ông ngáp dài hỏi-Hai người cãi nhau cái gì vậy?
Mẹ nói ngay:
– A Kỳ Nhi đòi giữ tiền mừng. Để tôi giữ nó .—— Có được không? -Mẹ nói-Kể cả mẹ cũng không đếm được.
Vâng, tôi sẽ không bao giờ đếm, tôi sẽ luôn luôn ngốc như vậy.
Mẹ rất sợ Kỳ Nhi sẽ ngốc như thế này, trong lòng còn có chút lo lắng. , Bạn vẫn phải lì xì cho anh ấy.
Kỳ Nhi đúng là biết đếm tiền. Cô ấy chỉ có mộtHai trăm tệ, còn thiếu một trăm tệ .—— Tại sao lại thiếu một trăm tệ?
– Tôi có nhớ được không? -Mẹ hỏi .—— Tôi nhớ nhầm. -Kỹ Nhi lấy ra tờ giấy Mã Tiểu Khiếu đã tính toán cho cô rồi cùng mẹ kiểm tra từng món. Thì ra mẹ cho nàng một trăm tệ, đối với Kỳ Nhi rất có phúc. -Ông cười mẹ. -Từ bây giờ xem anh còn nói con gái không được đếm tiền không. (Biên tập bởi Jin Dong)