Nguyễn Thị Thu Hiền

– (Cưới Chàng Đó Phần 27)

Hôm trước mẹ em nói:

Này, trưa mai về nhà ăn cơm đi, c là giỗ anh Ngày kỷ niệm. -Ồ, cô ấy lấy chồng cũng được gần ba năm rồi, dù nhìn theo hướng nào thì cũng đã đến ngày kỉ niệm rồi. Kinh ngạc nhìn lại thì thấy Thời không mang dép mà chạy nhanh hơn gió. Tôi chắc chắn sẽ khác trong năm nay. Kẹo dẻo bắn đi, kẻo tôi tự làm mình bị thương. Bạn sẽ quay lại ngay sau bữa tối.

– Vâng, nếu bạn có mẹ, mọi thứ sẽ giống như một dây chuyền. Tôi chỉ biết chiến đấu ở đâu. Mẹ ơi, con cho mẹ con gà này, mẹ giúp con cúng mẹ nhé.

– Tôi vò nát trăm tay để cho cô ấy đi chợ. Niềm vui dường như dễ lây lan, nó lan sang mẹ tôi và làm tôi cười tít mắt.

Mùa này nửa ấm nửa mát ai cũng thấy khó chịu, chắc khách khó mua hàng hơn, đậu đỏ cũng khó hơn. Điều thú vị là những bé gái dưới 15 tháng tuổi có thể tập tễnh ra cửa và dẫm lên tất cả những đôi giày cao gót của các cô gái xinh đẹp để lấy hàng bằng chân. Cô ấy chuyển động, yêu cầu đi giày cao gót trong gương, và sau đó cười. Nụ cười híp mắt che mắt. OMG, tại sao anh ấy trông giống bà của mình, ngạc nhiên. Bất giác, tôi cười một mình. Họ nói: Bạn có thể đi làm. Anh tiếp tục bày trò với những vị khách nhờ vả mình, bất ngờ Đậu Đỏ trở thành một nhân viên thực thụ, một hoạt náo viên tài năng. Đằng này hai mẹ con mải miết mua sắm quên cả đi sớm về muộn. Khi chúng ta bước vào cánh cửa màu xanh lá cây, mọi người trong nhà có thể ăn một nửa của buổi biểu diễn .—— Trời đất, ai đã làm món này vậy?

Bằng cách quét đĩa của phụ nữ, tôi vừa nếm thử một món ăn và thêm một chút vào bát.

– Mẹ bạn đã nấu nó. Chúng tôi tránh món này, món này … mẹ bạn làm việc như thế nàyNghiêm túc, trung gian và phụ nữ Trung Quốc nên nấu ăn ngon.

– Vâng, tôi thừa nhận rằng tôi cũng học được rất nhiều điều hay từ mẹ tôi. Tôm phải ướp với mật ong mới đỏ này, ướp thịt bê phải đạt đủ bảy loại phụ gia này. Ôi trời, nhất là loại sữa chua đặc biệt vẫn không theo kịp mẹ ạ.

Mẹ lặng lẽ đứng sau lưng cô và bước đi. Tôi biết rằng việc đầu tiên tôi đi là do mẹ tôi tổ chức. Dù có người ở hiện trường hay không thì việc khen ngợi ai đó là một vũ khí bí mật rất hiệu quả. Bất kể loại tai nào. Nhưng nó được cho là rất mạnh mẽ. Mọi người đã quen nói chuyện hậu trường, nhưng không ai biết rằng lời khen khủng khiếp như thế nào. Với suy nghĩ này, thật dễ dàng để nghĩ rằng lời khen trước mặt bạn là một lời khen hay một hành động khôn ngoan. Không thể tin được kế hoạch triệt phá tội phạm lại hoàn hảo đến vậy, nhờ sếp văn phòng.

– Anh ơi, em là quản lý rửa bát. Bàn tay xinh xắn này sẽ tẩy sạch sơn móng tay khi rửa bát. Tôi sẽ không để bạn rửa bát. Tôi rửa bát ngoài sân, rồi học sinh đi học về.

– Được rồi, để tôi tự giặt.

– Chết tiệt, học sinh không phải đi học sao? Được rồi, nhanh đi mua cho tôi một tách cà phê.

– Đúng .—— Cô gái nhỏ luôn đi học với lý do và rất hào hứng với công việc. Tôi háo hức lắm nhưng không dám thể hiện ra, điều đó cho thấy tôi đã tự tay rửa bát đến tối. Tôi biết câu đầu tiên là khách hàng nhỏ, nên tôi sẽ không để bạn khăng khăng câu thứ hai là đi học ngay. Với hai nhân viên cứng đầu nhất, tôi đã nhận đủ thứ:

– Bây giờ tôi muốn uống cà phê, các chị và các anh chị muốn rửa bát. Chẳng mấy chốc, chị em tôi đã có nhau.

Đám trẻ nghịch của cô vui như Tết, mỗi đứa một cảnh, thế là xong. Tôi như một cô nương gặp Bồ câu Hoa dâm bụt, nhặt ruộng đi về # 7897; I. Lễ kỷ niệm hơi tốn kém nhưng rất vui.

– Hôm nay Hiền có ma nhỏ .—— Thật không? Vị thánh này không còn là hiền nhân ngày xưa nữa. Bạn nói những điều vô nghĩa và mất tài năng của bạn như chơi một trò chơi.

– Cô ấy .—— Anh bĩu môi và cười hạnh phúc. Bạn không biết bạn thích bao nhiêu niềm vui. Không ngờ hôm nay lại ngọt ngào đến vậy. Kế hoạch là ngồi suy nghĩ từ tối qua đến chiều nay. Làm sao bạn biết, trận chiến này là đau đầu? Thua trận này lập tức sẽ bị cắt cổ. Nếu có cỗ máy thời gian, tôi sẽ mua thuốc đau đầu cho các tướng lĩnh thời Chiến Quốc. Sau đó tôi xin áo giáp, chén, kiếm, gươm bị hỏng đem bán cho những người buôn đồ cổ trên đường Nghi Tàm. Dù sao tôi cũng là một người giàu có.

Làm dâu được gần ba năm, bà nội Dodo có lời nói rất ngọt ngào:

– Thôi, bà đi làm về mệt rồi, cho cháu về chơi với bà nội, sau khi mẹ cháu lên chức.

Sáng mai, tôi phải về trụ sở để trình diện đội trưởng:

– Mẹ, trò này con thắng rồi. Mẹ ơi, mẹ chồng sợ con mệt lần đầu.