Title: Dành cho “Đà Lạt” Mọi người là du khách: book mọi người Nguyễn Vinh NguyênNXB Trẻ

và “Đà Lạt” cùng là lữ khách vừa ra mắt một nhà văn được trích từ sổ tay Bộ sưu tập các giấy tờ. Chép lại cảm xúc và suy nghĩ về phố núi trong 15 năm qua. Đúng như tiêu đề cuốn sách, Nguyễn Vĩnh Nguyên như nhập vai một người lữ hành, ngắm Đà Lạt (Đà Lạt) từ hôm qua và hôm nay. Một bài luận là một tâm sự riêng tư. Một bài văn khác là tiếng nói chung của những người con Đà Lạt trước thời thế và cuộc sống đổi thay. Những đổi thay ấy đôi khi để lại những tiếc nuối và hoài niệm, bởi truyền thuyết về vùng đất này ít nhiều đã lẫn lộn.

Bìa cuốn sách “Mọi Người Đến Đà Lạt Du Lịch”.

Trước khi về định cư tại Sài Gòn, Nguyễn Vĩnh Nguyên đã sống ở Đất Lát 5 năm (1997-2001), viết bài và làm báo. Thành phố mờ ảo này luôn tràn ngập không khí lãng mạn giữa đất trời, một lần ra vào cũng để lại cảm giác nhớ nhung. Vì vậy, 5 năm gắn bó với nơi đây, cộng với việc đi lại khó khăn giữa phố núi và Sài Gòn có lẽ sẽ biến Nguyễn Văn Nguyên trở thành thiên đường đầy ắp kỷ niệm ở mảnh đất nơi anh đã trải qua tuổi thanh xuân. .

Ngay từ cuốn hồi ký đầu tiên, Nguyễn Vĩnh Nguyên đã không giấu được nỗi nhớ Đà Lạt. Dòng đời đưa đẩy anh từ núi xuống thành phố, nhưng: “Tôi đã từng trăn trở về những ngày tháng như thế này, làm sao để Đà Lạt thoát khỏi tâm trí và hăng say hơn với thực tại nơi thân mình bây giờ, trong sóng gió. Giữa Sài Gòn xô bồ, đứng trước dòng đời tấp nập và hấp dẫn, tôi trở nên quá thụ động … “(Trích Đà Lạt bỏ lại phía sau như thế nào? Không có thời gian biểu cụ thể cho bài viết này, nhưng có lẽ note này là Nguyễn Vĩnh Nguyên (Nguyễn Vĩnh Nguyên) viết ở Thành phố Hồ Chí Minh những năm đầu, vì không thể lái Đà Lạt ra khỏi tâm hồn để bắt kịp nhịp sống hối hả của nơi mới, từng lời nói của anh đều cảm thấy ngột ngạt .- “… Đã từng có những ngày như thế này, gác tay lên trán, nhắm mắt lại, nhớ những con đường ngoằn ngoèo, những rặng thông sương mù, những hồ nước thơ mộng, và nhớ những cơn mưa nặng hạt tưởng như muốn thối nát cả một thế giới Đà Lạt đầy suy tư. “(Đoạn trích bỏ lại Đà Lạt như thế nào?)

Đà Lạt là một chất gây nghiện như vậy, người viết không bỏ để được chấp nhận, có phải là sống mới không từ bỏ? Đây là sơ lược về ngôi cổ tự , Chần chừ chờ đợi, ánh mắt ngập ngừng, lơ lửng giữa hiện tại, tương lai và dĩ vãng, đây mái ngói xưa, nơi có mưa bụi, khói đen, khói bay trong gió, cà phê chập chờn, rừng cây, đồi núi , Những bậc thang lá lác đác, những khóm hoa, những con đường thơ mộng, những hàng cây chìm trong sương đêm, từng hạt bụi trong không khí Đà Lạt đầy chất thơ, đạo mạo và dịu dàng. Cảm xúc và kỷ niệm hiện tại của Nguyễn Vĩnh Nguyên Những mảnh ghép nhiều màu sắc hơn đã đến để vẽ nên những bức tranh về thành phố núi xinh đẹp này.

Đà Lạt cũng là quê hương của những nghệ sĩ yêu, sống và say mê phố núi thời trẻ. Đây là Từ Công Phụng Ca khúc thứ nhất: Đã mấy tháng nay được phát sóng trên Đài phát thanh Đà Lạt, truyền tải tâm hồn mộng mơ, thơ mộng của tuổi trẻ nơi thành phố mù sương này, cặp đôi Lê Uyên-Phương yêu nhạc điên cuồng Đây hay cho Những tác phẩm lãng mạn ngày nay, chẳng hạn như MPK- “Robot chuyển vùng”, kết hợp ánh sáng mặt trời và màu xanh của lá thông vào ảnh.

Nguyễn Vĩnh Nguyên là tác giả của 6 truyện ngắn, 3 hồi ký và tiểu luận. Trong “Với Trong cuốn sách “Ai ở Đà Lạt cũng là du khách”, anh luôn thể hiện mình là một nhà văn thích đọc, thích khám phá, tìm tòi để tạo ra những chuyên mục triết lý cho riêng mình. Những tác phẩm mới của anh không chỉ về văn hóa, lịch sử và Kiến thức văn học đan xen với lịch sử Đà Lạt cũng rất thú vị .—— Dương Văn