Nguyễn Xuân Thủy
– “Khuôn mặt phôi pha” là từ được nhà phê bình Hồng Diệu dùng để miêu tả Thanh Tịnh. Là lính ở Nhà 4 (Tạp chí Văn nghệ Quân đội), Hồng Diệu có nhiều kỷ niệm với nhà thơ Thanh Tịnh. Tuy nhiên, cũng như nhiều nhà văn trẻ khác, Hồng Chết rất ngại khi làm việc trong Tòa nhà số 4, anh thường đứng từ xa quan sát chứ không dám lại gần, đây là một khoảng cách đáng trân trọng. Thật vậy, nếu nhìn vào số ít chân dung chất lượng thấp còn sót lại của triều đình nhà Thanh, mọi người sẽ cảm thấy giống như một nhà phê bình của Hong Di’e.
Nhà văn Nguyễn Khắc Trường chưa bao giờ sống và làm việc với Thanh Tịnh dưới mái nhà số 4, vì khi về tác phẩm Thanh Tịnh đã nghỉ làm ở đây, nhưng nhà văn Nguyễn Khải đã kể lại những chi tiết về Thanh Tịnh khiến Anh ấy nghiện điều này. Ngày nay. Nguyễn Khải nói với Nguyễn Khắc Trường rằng Thanh Tịnh thường điềm đạm, ít bàn luận về tác phẩm văn học của anh em, của cả thế hệ đàn em, nhưng những gì ông nói đều khiến người khác khâm phục. Vào thời điểm đó, mặc dù Ruan Qi đã viết nhiều bài báo và có dư luận tốt, triều đình nhà Thanh không bao giờ bình luận về các tác phẩm của Ruan Qi. Thanh Tịnh nói rằng anh không bắt đầu trở thành một nhà văn cho đến khi Ruan Ruan xuất bản truyện ngắn “Cái chết của một đứa con trai”, và nhà văn phải có tiếng nói của riêng mình. Cuộc trao đổi ngắn ngủi này khiến Ruan Kaihuai không thể nào quên, và luôn nói với những người đồng hương của mình rằng Ruan Kaic cũng đang lắng nghe. Nguyễn Khắc Trường nói: “Khi ở nhà ông lớn số 4, tôi thấy mình học đời thay vì viết” – Nhà thơ Thanh Tịnh. Ảnh tư liệu.
Năm 1946, từ Thanh Hóa vào Hội nghị văn nghệ Việt Nam có phong trào toàn quốc kháng chiến, nối tiếp cách mạng, chiến tranh chia cắt từ đó. Cắt đứt anh ta khỏi quê hương và gia đình anh ta. Năm 1954, Anning, người miền Bắc, ông lãnh đạo tạp chí “Nghệ thuật và Công nghệ Quân đội”, và giữ liên lạc với thủ đô cho đến khi qua đời. Những người bạn văn học cùng thời, những văn nghệ sĩ có dịp sống gần triều đình nhà Thanh đều biết hoàn cảnh của ông. Truyện của Thanh Tịnh đáng thương hơn bất cứ trang nào. Quê ở Huế nhưng suốt đời ông sống ở miền Bắc. Giọng điệu của anh ấy liên quan đến những ký ức buồn và đau đớn. Năm 1975, đất mẹ thống nhất, bao gia đình con cái vui chống lại niềm vui thống nhất, triều đình nhà Thanh không còn nơi nào để trở lại. Do nhiều năm chiến đấu và bất khả kháng tại quê hương của kẻ thù, vợ ông sống với một sĩ quan Cộng hòa.
Nhân kỷ niệm 100 năm ngày khai sinh của triều đình nhà Thanh ở tỉnh Assak. Lưu Khánh Thơ ở khoa Văn thư cho biết: “Đất nước này đã trải qua 30 năm chiến tranh, nhiều người đã phải chịu nỗi đau chia cắt, nhưng số phận của triều đình nhà Thanh là bi thảm nhất, vợ con của ông lấy vợ rất sớm, nhưng ông Gần cả cuộc đời chịu cảnh “ăn tập thể trên giường riêng” (lời Thanh Tịnh), bà tiếc nuối chia sẻ: “Trong số những người bị hành hạ về tình cảm, ai là người cô đơn trong giới văn nghệ sĩ. , Trường hợp của Thanh Tịnh phải chịu đựng một cách lặng lẽ và buồn bã. “Sau khi quê hương thống nhất, Thanh Tịnh về Huế một lần duy nhất, lúc đó công việc duy nhất của anh là viết đơn bảo lãnh vợ sau của chồng. Một đại tá cách mạng bảo lãnh một đại tá chế độ cũ cho người phụ nữ mà họ yêu thương. Ông ra đi, để lại một số ký ức. – Hoàng Minh Châu, một nhà văn sống gần triều đình nhà Thanh vài năm trước cách mạng, nói rằng triều đình nhà Thanh à ông luôn vui vẻ, hài hước và hiếm khi để người khác nhìn thấy mình. Có một lần, sau một sự việc rất vui, triều đình nhà Thanh nói với Hoàng Minh Châu: “Chu, đừng nghĩ rằng tôi vui vẻ và tươi cười, vì vậy tôi không có gì phải buồn…” Nếu bạn tiết kiệm vốn, bạn hiếm khi nói về mình, anh ta chỉ Dừng lại ở đó Hai bài học Hoàng Minh Châu rút ra được từ cuộc sống của triều đình nhà Thanh là tình yêu cuộc sống, dù mất mát khó khăn cũng buồn như việc riêng, triều đình nhà Thanh luôn theo đuổi sự lạc quan, vui vẻ Thứ hai, thơ Thanh Tịnh phú Trữ tình nhưng như tiếng nói của công chúng như những câu hát, bài hát xin hãy nhớ đến giọng hát của công chúng.
Đồng đội đã đưa hài cốt của Thanh Tịnh từ Hà Nội về quê ngoại ở Huế. Anh em nghệ thuật trong Ngôi nhà thứ tư Xung quanh nhà thơ Thanh Tịnh vẫn còn biết bao câu chuyện, bao giai thoại, kỷ niệm đã qua, giờ vẫn còn bao người khóc thương nhớ Những năm tháng gian khóNhà văn, nhà thơ số 4 phải làm thêm bằng cách dán bìa cứng vào hộp giấy, đời nghệ sĩ vô cùng phong phú. Cuối năm nay, cơ quan này nhận được một kg thịt lợn mỗi người. Tất cả họ ngồi xuống, chiên các phần của chúng với mỡ, và sau đó mang chúng về nhà. Chàng thơ trẻ lơ đễnh hoặc thiếu kinh nghiệm đã đổ ngay mỡ đang sôi vào hộp nhựa. Thấy hộp chảy xệ, mỡ chảy ra. Tết đến gần, nghĩ đến vợ con, dù giận hay buồn, nhà thơ trẻ đều khóc. Khi triều đình nhà Thanh (Thanh Tịnh) qua đi, ông đã tập trung sự quan tâm của mình vào nhà thơ trẻ. Nhiều năm sau, nhà thơ kể lại và ân hận mãi: “Chẳng hiểu sao tôi lại ăn thịt của cung đình nhà Thanh, sao không nghĩ đến tiêu chuẩn ngày Tết là ăn những món ai cũng phải ăn…”. Bằng cách này, dù không nói ra nhưng nhìn cách cư xử của anh ấy cũng khiến người khác nể phục. -Cuộc đời của ông là cống hiến cho văn hóa cách mạng. Từ lâu, ông đã gắn bó với Tòa nhà 4, gác sân golf tại một trong những trang văn học uy tín nhất cả nước và ông cũng tham gia hết mình vào công việc của Hội Nhà văn. Thanh Tịnh sống đến ngày cuối cùng của thủ đô, mất ngày 17/7/1988. Năm 1991, được đồng đội đưa về an táng tại chân núi Thiên Thai, phía Tây TP Huế. 4. – Nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh của nhà thơ Thanh Tịnh, Đài (Đài) mười mấy nhà văn Ngô Vĩnh Bình-Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Thanh Tịnh đã có mặt cùng ông Năm thông báo đã điện cho con trai nhà thơ Thanh Tịnh cách đây một tuần. Ông Trần Thanh Vệ sống tại thành phố Huế đã mời ông tham gia lễ kỷ niệm, nhưng vì một số lý do đặc biệt nên ông Vệ không thể ra Hà Nội tham dự. Nguyên nhân là do mẹ anh (vợ duy nhất của nhà thơ Thanh Tịnh) vừa qua đời. Khi bà qua đời đúng vào dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh của mình, đó là một sự trùng hợp rất kỳ lạ. Nhà thơ Thanh Tịnh tên thật là Trần Văn Ninh, sinh ngày 12 tháng 12 năm 1912 tại xã Đuống, huyện Phú Vang, Thừa Thiên-Huế. Ông là cây bút của Phong trào Thơ mới, mở đầu là Thế Lữ và Lưu Trọng Lư. Nhiều bài thơ của ông được đưa vào sách giáo khoa, trong đó có bài “Tôi đi học”. Các thế hệ học sinh sẽ được ghi nhớ mãi mãi. Sau Cách mạng Tháng Tám, ông tham gia quân đội và trở thành nhà văn viết áo quân. Thanh Tịnh làm chủ nhiệm tạp chí “Văn hóa quân đội”. Ông cũng là Hội viên sáng lập Hội Nhà văn Việt Nam (I và II) và Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam.