Dương Thanh Vân

– Trung thu. Hàng bánh kẹo xanh đỏ trên phố, bánh đa dạng, nguyên liệu đủ mùi vị: chả cá, hạt sen, mè đen, thịt nướng … Những dãy lồng đèn nhựa tỏa sáng. Màu sắc: bên Tề Thiên Đại Thánh, máy bay, thuyền, ô tô lồng đèn giấy tre, pin đèn nhấp nháy, ngón chân út. Trung thu tràn ngập khắp phố phường, lặng lẽ vào từng ngõ ngách trong nhà, ngõ phố. Công sở và trường học nhộn nhịp trong dịp Tết Trung thu. Những chú hề đường phố có mặt ở khắp mọi nơi trong Tết Trung thu, nhưng đối với những cô bé, cậu bé, khi bố mẹ vội vã trở về nhà sau một ngày bận rộn ở thành phố, đó thực sự là không gian cho những ánh mắt bối rối của họ. Trung thu vắng như tiếng sáo sầu vọng của một ông già mù, ở ngã tư đông người, một đứa trẻ giơ tay đội chiếc nón lá xúng xính cầu xin người qua đường. Tết Trung thu quá hoang vắng trong màu sắc lạc lõng của những con vật đang cào lá dừa sầu thảm, gác trên chiếc gậy tre của người bán hàng rong. “Tết Trung thu làm tắt đèn, em đội đèn đi chơi phố…” [1], câu nói quen thuộc vọng ra từ một ngôi nhà quanh ngõ. Một cậu bé nghịch chiếc lồng đèn lạnh mẹ mua sớm. Không biết cậu bé có thực sự biết cảm giác “gánh đèn đi chơi phố…” trong đêm Trung thu hay chỉ loanh quanh góc phòng khách với những ngón chân đồ chơi? Phát âm thanh trong kênh TV. Kênh Disney [2]. Không biết rằng vài tiếng “Trung thu” vẫn đủ khiến bao người lớn nổi gai ốc. Không biết bao nhiêu người lớn còn nhớ về tuổi thơ, chỉ cần nhìn vầng trăng vàng sáng trên cao thôi cũng đủ khơi dậy suy nghĩ của những cậu bé ấy. Sau khi bồi thường, cảm xúc khó tả. “Mẹ ơi, mẹ ơi, có chị cuội nữa không?”, “Cây đa chấm đen đó hả?”. Có bao nhiêu người-từng-là-trẻ-em còn nhớ những khoảnh khắc hồn nhiên ấy? Tôi không biết rằng “Tết Trung thu” nghe như vậy. Bạn không phải trả tiềnTôi đang ngồi trên một chiếc bánh ngon, một món quà đẹp, nhưng rồi yên vị và cài nó vào đó. Tết Trung Thu – Tết thiếu nhi là một thời kỳ đặc biệt trong đời người và là ngày tưởng nhớ những câu chuyện cổ tích theo thời gian. Tuổi thơ ai cũng phải nhiều lần mong đến Tết Trung thu. Hơn nữa, nếu ai đó sống ở làng quê, khó có thể quên được cái Tết háo hức mà trẻ em ở các vùng quê nghèo được hưởng. Quê tôi chỉ có một làng nhỏ, nằm ở Thành phố An Giang miền Tây sông nước, là một làng nhỏ ở Thoại Sơn, nhưng cứ mỗi độ trăng tròn, đẹp nhất là lũ trẻ con miền quê này lại nô đùa rất nhiều. Một tuần trước Tết Trung thu, tôi và chị em tôi tìm được vài lon sữa đặc Ông Thọ đã dùng hết mang đến nhà chú Ming’s bên cạnh, chúng tôi năn nỉ chú cắt và thiết kế những lon sữa trên kệ hình tròn. Đẹp, có khoảng trống cho nến ở giữa và có tay đẩy nên ánh sáng từ con lăn quay trông rất đẹp. Bác Minh quá “tổ chức tốt” và không làm được việc này nên “cấm cửa vào” để tránh trẻ em quấy phá, do đó “khách hàng” chuyển sang dùng lồng đèn tre đan bằng giấy của Shao. Chỉ là đèn cá chép, con bướm, ông sao… Nhưng chiếc đèn tre đan màu xanh, đỏ, vàng ở giữa sẽ tỏa sáng khi thắp bằng nến, rất đẹp. Đáng buồn hơn, các cô gái vẫn lo lắng rằng các chàng trai sẽ phá phách, và chỉ việc hùa theo túm tóc, kéo áo, đẩy lồng đèn và bốc cháy. Trong lúc chờ rước đèn Trung thu, các em nhỏ trong làng thích thú với trò chơi “sưu tầm” đèn cầy. Tôi nhớ khoảng sân nhỏ trước nhà là “đại bản doanh” của tôi và các bạn. Một vài ngày trước Tết Trung thu, chúng tôi đã nhịn tiền của cha mẹ để mua đồ ăn nhẹ để thu thập những cây nến “mua” đầy màu sắc ở cửa hàng tạp hóa. Vào đêm rằm, đêm “đắc địa” trong năm, khi người lớn đủ sức để trẻ nhỏ “nghịch lửa”, chúng tôi sẽ thắp nến trên những viên sỏi trong những chiếc cốc cổ. , Trên một hộp bánh. Người phương tây7899; Vứt nó đi … rồi ngồi quây quần bên lũ trẻ, ăn bánh nếp, khoai luộc, từ chân đèn, từng giọt sáp xinh xinh chảy ra với ánh mắt thèm thuồng và ngỡ ngàng. . Dòng sông Thoại mềm mại chảy đến đó, tiếng mái chèo nhẹ nhàng gột rửa dòng nước. Ngoài vườn, đu đủ, táo kem (na), ổi… ngủ gật vì mãn nguyện, vì chiều nay đã mang về cho gia chủ một mâm cơm đầy đủ mà không phải đi chợ xa. Nến đến tận khuya. Khi mặt trăng lên cao và các ánh sáng trên mặt đất dần biến mất, các “ngọn đèn” trên bầu trời là sáng nhất. Nhắm mắt lại, tôi thấy một em bé đang đánh, đang ngủ say được người lớn “dắt vào” sau khi chơi mệt, cười tươi. Nụ cười luôn rơi trên góc sân, trên sương vườn đêm khuya. Nụ cười của người trăng cũng theo tuổi thơ và giấc ngủ bình dị. Ngoại tuyến “lãng mạn” và “mọt sách”! Tuổi thơ có mấy ai nghiệt ngã, nghèo khổ, tủi nhục, tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc, trắc trở, rắc rối … Tuổi thơ tôi có những vui buồn riêng. Nhưng bạn ơi, khi nghe đâu đó “Tết Trung thu tắt đèn…” thì lòng nên thơ và mơ mộng. Bởi có lẽ vì thế mà ở đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn, chúng ta vẫn cần ghi nhớ một điều gì đó.