Đoàn Thị Hồng Thủy
– Năm nay, bố mẹ và em trai của Nhiên về quê ăn Tết, chỉ có một mình chị ở nhà. Tất nhiên, tôi có một hợp đồng lớn, vì vậy tôi không thể ra đi. Cô ấy rất bận rộn và hầu như ngày nào cũng về nhà muộn vào ban đêm, mệt mỏi đến mức không muốn ăn uống gì. Mẹ gọi điện về nhà nhắc Nhiên giữ gìn sức khỏe, dặn Nhiên dù ở một mình cũng phải sắm Tết đầy đủ. Tất nhiên, dụi đôi mắt sâu và miệng mò mẫm, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ngày hôm sau, buổi trưa trong giờ nghỉ trưa, Nhiên lái xe đi siêu thị mua đồ ăn trong tủ lạnh, lại gọi điện đặt cơm nếp, gà xé và Ban Zhong, bảo cậu bạn thân không quên mua hoa quả cho họ vào ngày 30. . Lan nghe Nhiên nói xong, im lặng một lúc rồi nói:
– Hay là em về ăn Tết với gia đình anh? Cha mẹ tôi sẽ luôn nhắc nhở bạn về điều này!
– Đi thôi-tất nhiên tôi sẽ từ chối-Nếu tôi đi thì ai sẽ thờ ở nhà? Ngoài ra, tôi dự định ngủ Tết vài ngày để bù lại thể lực. Hợp đồng này làm tôi thất vọng!
Lan thở dài:
– Em xin lỗi! Không ngờ đứa trẻ lại nói “cuộc sống dễ dàng” như bạn lại có ngày khó khăn!
Cười, chạm nhẹ vào ống nghe:
– Bận rộn là điều tốt! Thật tốt khi bận rộn! Không có ý nghĩa gì khi bận rộn! Nếu bạn nghĩ đa dạng, bạn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc!
Đầu dây bên kia im lặng .—— Lớp này-Lan rụt rè nói-Hôm trước, tớ gặp một lớp trưởng. Tôi đã nghe …—— Bạn đã nghe thấy gì?
– Tôi nghe nói … tôi về nhà! Bắt đầu từ tháng 10 ……—— Vậy thì sao? -Vẫn mỉm cười, ôn tồn hỏi lại-Liên quan gì đến tôi? À quên, tôi vẫn còn nợ anh ấy một phong bì mừng cưới. Nhưng không phải tôi bảo anh đừng về xứ người, mà là kết hôn trong sự gấp rút của tổ chức Mỹ!
– Giọng No-Lan bình tĩnh hơn-họ chưa kết hôn. Nghe nói hình như … Hoa mất tích hôm trước đám cưới!
Nụ cười trên mặt Nhiên đông cứng lại. Cô nắm lấy bàn tay đang buông thõng của anh trong tiềm thức, móng tay cắm vào da thịt và đỏ lên. Anh Nhiên mím chặt đôi môi tái nhợt, lạnh lùng nói:
– Vẫn không liên quan gì đến em! Thôi, tôi phải quay lại làm việc. Đừng quên giúp mình với! Tạm biệt!
Im đi và ngồi xuống. Qua lớp kính trong suốt của tòa nhà, mưa bụi cuộn tròn trong làn khói mù mịt, làn khói mù mịt như đôi mắt của anh.
*****
Nhiên và Hoa chính thức yêu nhau. Ngày thứ hai của lễ hội mùa xuân. Điều này cũng đúng vào Ngày Tình yêu hai năm trước: Người tình 14-2. Trong khi nói, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang mơ. Cô đã yêu thầm Hoa từ năm nhất đại học. Nhưng tôi lại thích thầm vì cô ấy biết rằng trong trái tim Hoa đã có người-đó là Dương-nữ sinh, và cô ấy cũng là bạn thân của Hoa từ hồi cấp ba. Mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, Nhiên lại thấy thú vị. Vì nhìn Hoa ngây ngốc như một con ngốc nên cuối cùng cô ấy đã nói ra điều ngu ngốc nhất trên đời:
– Em có chắc không?
Hoa gật đầu cười khoái chí:
– Tất nhiên rồi!
Nghe câu trả lời này, tôi chợt khóc. Vì hạnh phúc. Vì bất ngờ. Có những lý do khác. Cô cho rằng tình cảm chân thành của mình cuối cùng đã đến được với Hoa. Cô nghĩ mình đã hết lòng trân trọng tình yêu này. Cô đã nghĩ rất nhiều. Tất nhiên, tôi chỉ không ngờ Hoa là: “Làm bạn gái anh nhé!” Tôi chưa bao giờ nói yêu anh. Tôi đã không nói điều đó cho đến ngày cuối cùng. – Buổi hẹn hò của người yêu trôi qua khung cửa sổ như một quả bóng. Một ngày nắng đẹp, Hoa đưa Nhiên ra hồ, để làn gió mát luồn qua mái tóc. Vào một ngày mưa, Nhiên sẽ nhờ Hoa làm một con búp bê tắm nắng của Nhật để xem Hoa có bối rối và nhăn nhó với cây kim vải không. Trong thoi gian hanh phuc, hai nguoi lai mua mot ghe kem chuối chung ly cho den khi no no, co the den nha. Vào một ngày se lạnh, Hoa sẽ đút hai tay của Nhiên vào túi quần và vui vẻ chỉ cho anh quán cóc thú vị mà anh vừa khám phá. Một năm. Giận dữ. Một cái ôm ấm áp. nụ hôn ngọt ngào. Chia sẻ chim cu gáy. Đẹp lung linh như thủy tinh. Khi Hoa nói, mọi thứ vỡ vụn:
– Em là một cô gái tốt, nhưng anh đã yêu cô ấy năm năm rồi! Cứ sống thế này thì có thể yêu em, nhưng bây giờ cô ấy cần em và cần em! Tất nhiên, bạn có thể giải quyết nó cho tôi?
Ừ, Dương cần Hoa. Còn có Nhiên nữa, nhưng không cần Hoa sao? Hoa yêu Dương được năm năm. Nhưng Nhiên cũng thần tượng Hoa bốn năm rồi. Đó là cô cứ nhìn anh, vui khi anh cười, buồn khi Dương đi bên người con trai khác khi thấy anh buồn, đau cho mình. Nhưng cô không thể ngăn cản anh ta. Bởi vì người anh yêu từ đầu đến cuối không phải là cô. Tất nhiên, chỉ những người thay thế mới có thể lấp đầy vị trí. Vì cô ấy yêu anh ấyBạn mới sử dụng nó, phải không?
Ngày Hoa và Dương sang Mỹ, Nhiên một mình lang thang trong một thành phố. Cô không biết mình muốn đi đâu, ở đâu. Trong phim hoạt hình, cô giống như một con thỏ, bối rối, lạc lõng, tìm kiếm một nhân vật quen thuộc, biết rằng nhân vật đó không còn nữa, không phải cô. Tất nhiên, tôi không nhớ nỗi đau hay nước mắt của mình. Tất nhiên, rõ ràng là sau những ngày này, quá trình này không còn là quá khứ. Không còn bản chất trong sáng, chân chất, nông nổi mà thay vào đó là đường nét lý trí, chín chắn, thận trọng và… nhát gan hơn! Nhưng, có bao nhiêu người không thay đổi?
***
Đêm giao thừa Nhiên liên tục gọi điện chúc Tết, từ người thân đến bạn bè đều đi ngủ. Những ngày cuối năm làm việc bận rộn, thời tiết trở lạnh khiến cô chẳng muốn làm gì. Tết thật đơn giản, nếu không muốn nói là tùy tiện. Chợt nhớ ra Tết mình chưa mua được cành đào nào. Hàng năm bố vẫn trồng chậu đào ngoài vườn và đặt ở phòng khách. Nhưng hoa đào năm nay sẽ không nở. Và, khi nào trái tim Nhiên sẽ lại nở hoa? -Tự nhiên, anh ấy ngủ đến 2 giờ chiều. Vào ngày đầu tiên của ngày. Khi tôi tỉnh dậy, trời mưa rất to. Tuy nhiên, trên đường, tiếng xe cộ ồn ào vẫn vang lên gây phấn khích. Cô mở máy gọi cho Lan nhưng máy luôn bận. Tự nhiên, tôi ném điện thoại lên sô pha rồi khoác áo vào bếp nấu ăn. Mọi thứ đã kết thúc, trời đã tối. Do đó, cận ngày đầu năm. Mặc dù ngoài trời vẫn còn lạnh nhưng mưa đã tạnh. Tôi lên xe sau khi trang điểm qua loa và quyết định đón Tết. Đầu tiên, hãy đến với Lan. Căn nhà được chiếu đèn, tỏa hương thơm thoang thoảng, tiếng cười nói. Cửa không đóng nên Nhiên trực tiếp bước vào. Nó quan trọng trong sân. Chợt thấy vui chân không bước vào cửa, mừng năm mới ấm áp. Sau vài giây, nụ cười biến mất trên khuôn mặt anh nhanh chóng. Cả lớp Nhiên rủ nhau đi ăn Tết. Hoa đang ngồi giữa các bạn, tay cầm tách trà nóng. Nhìn thấy Nhiên, tay anh bất giác run lên và tách trà đổ ập xuống. Bạn nhìn Nhiên rồi quay lại Hoa ai cũng ngượng. Cười thầm. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lan, nở một nụ cười rạng rỡ:
– Đã lâu không gặp! Tại sao chúng tôi tự rủ đi ăn Tết mà không gọi cho Nhiên?
Người đại diện vội trả lời:
– Tôi định ngồi nhà Lan rồi đến nhà Nhiên. Tôi không mong đợi gặp lại cô ấy ở đây!
Lan ngồi cạnh liếc nhìn. Nhiên không nhìn bạn mà cười, anh nói tiếp:
– Vậy thì anh về ở với Nhiên một thời gian. Ăn Tết này, Nhiên chỉ có một mình, khi bạn đến, ngôi nhà sẽ không còn hoang vắng như vậy nữa. Sao không hỏi Nhiên một câu?
Mặt Hoa trắng bệch. Anh ấy chỉ gật đầu và dường như không nói một lời nào. Tôi đột nhiên không để ý đến biểu hiện của anh ta và đứng dậy:
– Tôi vào bếp gặp dì. Mọi người ngồi chơi đi!
Tất nhiên, ở đó cho đến khi phòng khách của Lan không còn ai. Lan chia tay Nhiên, Lan đưa tay hỏi một câu:
– Anh vẫn yêu Hoa đúng không?
Cười đau khổ trả lời:
– Nghĩ gì vậy? -Tình yêu của Thiên Yết giống như cỏ dại, khi đã bén rễ trong tim thì tất cả sẽ không xoay chuyển. Anh có vẻ bối rối, và có lẽ vẫn chưa hiểu hết tại sao anh lại ở đây. Bình tĩnh mời anh vào nhà, bình tĩnh hòa mình vào dòng nước, bình tĩnh ngồi trước mặt Hoa, lặng lẽ chờ đợi. Hoa im lặng, ngồi bất động, mắt cụp xuống như một đứa trẻ bị hiểu lầm. Cuối cùng, khi họ làm nguội hai cốc nước, tôi nói:
– Tất nhiên, bạn đang ở trong trái tim của bạn?
Tôi muốn cười, họ đã hỏi anh ta hai câu hỏi tương tự trong vòng 10 giờ. Nhưng ngay cả khi chính cô ấy không có câu trả lời, làm sao cô ấy có thể nói với họ. Dĩ nhiên anh ta cúi đầu, định rót một cốc nước vào miệng, rồi dừng lại. Bàn tay đột ngột rung lên, nước trà nhỏ xuống nền đá cẩm thạch. Giọng Hoa gần như biến mất, vừa quen vừa lạ:
– Anh nhầm rồi! Bạn co thể tha thư cho tôi không? Em thật ngốc nghếch, cho đến khi xa anh, em mới biết rằng anh yêu em, rất yêu em. Nhưng rồi anh ấy cũng hiểu rằng mình không còn đủ tiêu chuẩn nữa, nên …—— Đây là lý do tại sao tôi ở lại Hoa Kỳ và tôi dự định làm điều đó.Kết hôn với một người yêu kém năm tuổi?
Nụ cười giả tạo, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trũng sâu đầy ngạc nhiên của Hoa. Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, hồi lâu mới cử động. . Nhưng cái gì cơ? Bạn nghĩ sao về tôi, một món đồ bỏ đi, nếu bạn muốn vứt bỏ nó, bạn có thể nhặt nó lên? Xin lỗi-Nhiên hít một hơi dài rồi phũ phàng nói tiếp-trong lòng anh hỏi tôi có muốn không, sao không hỏi tôi có đáng không?
***
Tết chết sớm. Trời không mưa nữa, nhưng vẫn lạnh như cũ. Mùng 4 Tết, bố mẹ và em trai từ quê ngoại trở về. Người mẹ vừa bước vào cửa đã vội ôm con gái vào lòng và vuốt ve đôi má mềm mại của nó:
– Mẹ thấy khó chịu quá! Tết phải một mình buồn lắm!
lắc đầu trả lời lấp lửng:
– Mẹ ơi, không buồn đâu! Toi khong buon! Vừa gặp lại bạn cũ, có gì mà buồn?
Cụm từ bối rối lơ lửng trong không khí và lặng lẽ tan biến. Ngoài sân, cây đào vẫn hiên ngang trong gió lạnh, lá non xanh tươi. Ngay cả khi nó không thể nở hoa, cây vẫn có thể sống sót, phải không?
Bắt đầu từ sáng nay, nhưng tôi không bao giờ gặp lại Hoa. Cho đến ngày Lan gọi điện cho cô.
– Ngày mai …—— Vâng!
– Maihe, bạn bay! Liệu anh có tiếp tục học tiến sĩ khi trở về Hoa Kỳ?
-Đúng!
– Bạn …
– Vâng! – – -… Không hối tiếc? –Đúng!
Tất nhiên bạn có thể trả lời, như thể bạn muốn lặp lại phản xạ có điều kiện. Lan thở dài cho đến khi cúp máy mãi, đến giây phút cuối cùng cô cũng muốn nhắc lại một câu:
– Em chỉ mong sự lựa chọn của anh sẽ khiến em hạnh phúc. Sẽ có lúc bạn hiểu rằng không có gì khác liên quan đến hạnh phúc thực sự!
Run rẩy, một tay bất giác đưa lên bóp vào ngực. Ẩn dưới lớp áo len dày, nhịp tim của anh đã xuống thấp. Cô cắn môi, đột nhiên nói :—— Tôi tuyệt đối không sai! Anh ta không nên buông bỏ lòng kiêu hãnh của mình! Không xứng đáng! ! Không?
Đêm đó, mặc dù cực lạnh, tôi vẫn tự nhiên ra ngoài đi dạo. Cô đến bờ hồ ở trung tâm thị trấn, nhìn mặt nước đen ngòm phản chiếu ánh sáng rực rỡ, và có thể nhìn thấy rõ sương giá lơ lửng trên đó. Vào ngày đó một năm trước, Hoa vẫn ở bên hồ, tiễn biệt anh ra đi. Anh ấy cũng sẽ ra đi vào ngày mai. Hãy tránh xa cô ấy một lần nữa, thật xa. Nước mắt bỗng trào ra. Ngồi tự nhiên, úp mặt vào lòng, hai tay ôm lấy thân hình mảnh mai và khóc như một cái kén. Cô ấy đang khóc như một đứa trẻ, cô ấy cảm thấy không hài lòng, khuôn mặt của cô ấy nóng lên và đau ngực không thể chịu đựng được. Tôi choáng váng cho đến khi chiếc vòng tay chắc chắn được nhấc lên và siết chặt vào đầu gối của tôi.
– Nhiên-Hoa giọng ấm áp nhưng van nài-Mai tôi đi. Tôi biết bây giờ bạn không thể tha thứ cho tôi, và khuôn mặt của tôi sẽ không còn làm phiền bạn. Tuy nhiên, nếu … anh thở dài, cái ôm của anh sẽ càng thắt chặt .—— Hai năm. Bạn có thể cho chúng tôi hai năm? Hai năm sau anh về Việt Nam, nếu lúc đó anh chưa có ai, chưa yêu ai … Anh có cho em một cơ hội không?
Người tự nhiên sững lại. Nước mắt lại trào ra, cả hai gò má ướt lạnh. Trong lòng Nhiên vang lên tiếng nói tiếp tục: “Đối với tôi, là tự trọng hay là tình yêu?” Đột nhiên nhắm mắt lại, tay bất giác hôn lên tấm lưng rộng lớn của Hoa, đầy cố ý. Cảm thấy gật đầu. Rồi một giọt nước nóng rơi trên trán. Hoya cúi đầu, áp môi lên tóc Nhiên một cách chân thành: “Anh xin lỗi, anh yêu em!” Anh ôm chặt lấy Hoa, cái lạnh mùa đông trong lồng ngực dường như tan biến. …… ***
…… Đêm khuya, người con gái đã lâu không gặp. Trước những cây đào xanh mướt lá thì thầm: Dù đã muộn, nhưng hoa đào đã nở thì nhất định phải nở!