Lý Lan

– Ở quê tôi, người dân kiếm sống bằng nghề làm vườn, nông nghiệp hoặc làm gốm. Trong làng, chỉ có một thương gia. Vì đi chợ xa nên trẻ em thường được gửi vào cửa hàng để mua nước mắm, túi bột ngọt, ống cuốn hoặc viên nhức đầu. Tất nhiên, cửa hàng này cũng bán đồ ngọt và đồ chơi. Thông thường, có một nhóm trẻ em chơi dưới tán cây núm vú trước cửa hàng. Một ngày nọ, khi tôi được một cậu bé gần nhà chạy ra và nói:

– Khi tôi về nhà, tôi bị thu hút bởi trò nhảy lò cò trong nhà. Má mày chết chắc rồi, chơi mà sợ.

Tôi điên cuồng về nhà, nhưng tôi không đến kịp.

Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi sống với bà nội và vẫn băn khoăn không biết bà có để tôi đi không, tôi hôn mê hay đang ngủ. Tôi không đi bar nữa, tôi luôn đi theo cô ấy. Vườn nhà bà tôi không lớn, cứ vài ba cây là mít, sầu riêng, măng cụt, trầu, chuối…. Khi trái chín, thường có mối lái đến thu mua cả vườn với số lượng lớn, nhưng bà tôi rất tiết kiệm, tự tay hái trái trong vườn rồi chở ra chợ xa bán. Giá tốt nhất. Lịch hiện tại. Cây ăn trái trồng tại chỗ thường được thu mua ở chợ Bang rồi chuyển vào Sài Gòn. Trong phiên chợ đêm, người dì gánh rất nhiều hoa và trái cây, đi theo nhóm năm người với ánh đèn pin nhấp nháy và sương đêm lạnh giá. Đường đất đỏ. Trong vườn có nhiều mương nên có nhiều cầu khỉ, cầu tre. Vào mùa mưa, đường lầy lội, nước chảy xiết, cầu lụp xụp, trơn trượt. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đi cùng bà ngoại. Tôi thức dậy đi chợ. Bà tôi mang cho tôi một chiếc áo ấm, một chiếc mũ vải và đôi dép cao su – bố tôi đến làm việc ở Qiaolong và gửi cho tôi đôi dép nhựa màu xanh ngọc rất đẹp. Khi nào ông sẽ đưa tôi đi chợ? Cô ấy lấy nó ra. thời gian để đi7847; Người cháu trai và người cháu trai vẫn ở với người cô trong làng, từ từ lùi lại phía sau, và sau đó chỉ có một ông già và một người đàn ông trẻ tuổi bước đi dưới ngọn đuốc của mình. Cầu, tôi lại bỏ dép xuống. Tôi hét lên. Bà nội dắt tôi qua cầu khỉ, cho gánh hàng vào đầu cầu bên kia rồi quay lại nhìn. Tên lửa sắp hoàn thành, chợ còn xa, đêm mịt mù sương mù nhưng khách mua hàng bông không đợi lâu. Chợ muộn hơn chợ đêm nửa tiếng, ngọn đuốc vụt tắt. Bà tôi mắt lại càng nặng, hai bên bờ kênh bát ngát, mua dép ở đâu? Bà và ngọn đuốc rơi xuống, và nói:

– Nào, đi thôi. Bà nội bán trầu đi mua cho cháu một đôi dép mới.

Tôi khóc, ôm một cái khác. Bà tôi kéo tay tôi ra và nhặt đôi dép ở bãi cỏ mẹ bên đường. Xin lỗi, tôi phải quan tâm. Bà nội nói:

– Tôi để đôi dép này đây. Ngày mai bé nào xem ếch hay xúc cá nhặt được con cá khác thì tìm và ghép thành cặp. Ai cũng có hai chân, tôi cụt một chân thì không ai cầm được.

Không lâu sau, bố vào Sài Gòn đón và đưa tôi đi học. Khi tôi học đại học, bà tôi qua đời. Cô chưa bao giờ biết một từ nào trong cuộc đời mình. Nhưng cô ấy đã dạy tôi bài học hay nhất trong đời. -Nhà quê mẹ và tuổi thơ ở quê ngoại là nỗi niềm của đời tôi. Khi tôi khao khát tình yêu, khao khát chủ đề và khao khát cảm hứng, tôi sẽ nghĩ đến nước này. Ở quê tôi, họ gọi đài phun là nơi mạch nước ngầm dâng lên. Tôi viết ra quê hương của tôi từ những kỷ niệm tôi mang theo khi tôi đi chơi. Ở vùng quê thị trấn nhỏ quê tôi là sự đan xen giữa ký ức và hư ảo.

Có lần, tôi dẫn cháu tôi ra bờ lạch mà tôi đã nói với cháu nhiều lần: “Hồi nhỏ, hai người thích ra suối hái sa nhân tím, cơm đen và cơm nguội đều ngon. , Và sau đó đi câu cá ở suối. Con cá này đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.Để có thể theo người cô về quê và tìm về cội nguồn của huyền thoại tuổi thơ.

Niềm háo hức của đứa bé Tôi không biết đến dòng suối nữa Khi đan xen với nỗi buồn của hơn 30 năm về trước, tôi thường trở lại dòng sông tìm hang cúc cổ thụ. “Bibi biết con cúc nhỏ như hạt cát, đào hang trên cát, cái lỗ hình cái phễu trên cát nhìn rất dễ thương, sáng ra ra bờ lạch ngồi chơi Nhìn vào cửa hang hoa cúc thổi nhẹ cát dưới đáy phễu nhớ thổi nhẹ để hoa cúc không còn biết gì nữa Nó tiếp tục ngủ yên trong hang sâu cho đến khi cát bay hết Từ trước đến nay, cúc châu lộ ra, quay cuồng quay cuồng, đây là cách duy nhất để lấy được nó, thoát ra được thì phải chui vào trong cát. ”

Cát rửa lòng sông nhỏ rất mịn, trắng mịn, Phôi là màu trắng. Người dân phải thường xuyên vét cát dưới lòng sông, đắp hai bên bờ, đóng cọc tre ở hai bên bờ để giữ cho tre mọc thành những lùm cây xanh dài hai bên bờ suối. Những vòm cây xanh.

Từ đầu suối, trông giống như một con rồng tre xanh đang uốn mình trên cánh đồng. Cà chua và dưa. Đi dọc con lạch như đi vào lòng một cái hang ngoằn ngoèo, rì rào với tiếng nước chảy, rì rào với gió thổi qua kẽ lá tre, thỉnh thoảng có nắng xuyên qua vài con nước, từ xa có thể nhìn thấy con lạch mà tôi từ Nhận biết từ trí nhớ hơn là từ thực tế.

Cháu tôi nói rằng nó không giống rồng xanh mà là một con trăn mốc meo rách, tơ tre thưa thớt, xơ xác. Con lạch khô cạn được gần một tháng, nhưng tôi cũng nghĩ rằng mười năm trở lại đây, dân làng tôi đông đúc, dân sinh nhiều người được cải thiện, người nghèo cũng bỏ đi. Đứa trẻ nào lê lết trong lạch để lấy thức ăn, khi chúng xuất hiện là chúng bị đập ngay.

Hai người dì đến Xiaohe, và sự so sánh của cháu tôi là một thân thể tốt. Cát không còn trắng, hoặc vẫn còn trắng.273; Có, nhưng vì có quá nhiều rác lẫn trong đó nên trông nó rất bẩn. Cháu trai tôi đang lội trong con lạch một cách đói khát, nhưng tôi đã đưa tay lên đỡ nó, như thể nó đang phản chiếu khi nó chuẩn bị đi trong đầm lầy. Nước suối không còn trong như trước, nhưng lòng lạch không còn như con lạch mà tôi nhớ, lộ ra toàn những viên sỏi đủ màu lẫn trong cát mịn. Nó chảy nhưng nước đục ngầu, bốc mùi hóa chất, rác thải công nghiệp theo từng con mương tràn vào vườn măng cụt, sầu riêng. Túi ni lông và các mặt hàng tiêu dùng khác như ống hút, dây thun, giấy gói, chai lọ nhựa các loại, bộ đồ ăn dùng một lần, băng vệ sinh … bay tứ tung hai bên bờ suối.

Trông không giống cái thùng rác hay cái thùng rác ở vùng ngoại ô, nhưng mỗi chuyển động của nó đủ khiến tôi đứng lên và khóc khi đứa bé quay lại trong tôi. Mỗi khi trời mưa to, con lạch trở nên điên cuồng. Con sông bên ngoài làng của chúng tôi được gọi là sông Sài Gòn.

Khi tôi còn nhỏ, mưa tạnh, tôi sẽ chạy chân trần đến bờ suối, nước vẫn chảy xiết. Tôi lục tìm trong những cành lá rụng, rơi xuống suối, lổn nhổn mấy gốc tre. Mệt mỏi đôi chân của tôi. Tôi cẩn thận lựa chọn rồi vội vàng mở ra xem, cảm phục sự độc đáo của một người ở xa nguồn (có thể là Tân Khánh hoặc Tân Uyên) đã cố gắng đọc tin nhắn bằng mực nhòe. Nhưng con thuyền đã đưa tôi đi.

tiếp tục…