Khi tôi đến, cô ấy đang gõ bàn phím, dịch một truyện ngắn mới bên chiếc bàn nhỏ duyên dáng và chiếc máy tính cũ, khuôn mặt mờ nhạt và điềm tĩnh sau cặp kính già quen thuộc và mái tóc bạc phơ. Bà năm nay 78 tuổi và trông như hóa thân của một người phụ nữ cổ kính hiền hòa.
Nhưng ít ai biết rằng có ít người dịch tiếng Trung và cô ấy phải trải qua nhiều việc. Cuộc đời của cô ấy là những thăng trầm của những đôi tất lụa, vì vậy mỗi khi dịch một trang mới, cô ấy cảm thấy mình đang truyền cảm hứng cho sự can đảm của mình và tình thế tiến thoái lưỡng nan của nhân vật, đồng thời neo giữ niềm đam mê bất tận trong lòng độc giả … Cô ấy, có thể là một bài đọc Hẳn không ít độc giả còn nhớ bản dịch Tam thiên đồ (do Phùng Kỳ Tài viết) nói về tục bỏ chân của người Trung Hoa xưa nhưng lại mang một thông điệp sâu sắc và sâu sắc. Màu sắc bí ẩn che lấp toàn bộ tập lịch sử của chân dài 3 con. Một cuốn sách dịch hay là bản dịch văn học năm 1998, nhưng phần còn lại của nó vẫn còn được lưu giữ. Cuốn sách này đã đưa tên tuổi của dịch giả Phạm Tú Châu trước đây vô danh trở thành một hiện tượng trên các diễn đàn văn học, và sau này giúp bà trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Dịch giả già chỉ cười đầy ẩn ý khi nhắc lại câu chuyện. Cô cho biết đó là cơ hội hiếm có trong đời. Một cơ duyên đã thay đổi hoàn toàn số phận của người làm phim tài liệu Viện Văn học, trở thành một dịch giả do nhà xuất bản ủy nhiệm, cho dù ngày nay người ta cho rằng văn hóa đọc đã xuống cấp. Những điều nhỏ bé, đơn giản nhưng với cô, nó như một thiên đường thu nhỏ, bởi xung quanh toàn là sách. Sách đầy ắp thời gian, nhưng với cô, chúng là vô giá. Bà cho tôi xem những cuốn sách Hán cổ mà bà đã sưu tầm và gìn giữ hàng chục năm, trong đó có những cuốn sách quý ghi lại lời dạy của các bậc thầy từng công tác tại Viện Văn học Việt Nam: Đặng Tài Mai, Cao Xuân Huệ, Ruan Duc Pham, Nan Dan, Dao Pan Bin ( Phương Bình) … Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là thư viện có hơn 20 đầu sách được dịch riêng lẻ và 20 đầu sách được dịch thành nhiều bản thảo. Nó được bảo quản tỉ mỉ như báu vật của riêng anh. Tựa sách được độc giả nhiều lứa tuổi yêu thích như: Thần điêu đại hiệp 3 chân, Thần vương, Âm dương bát quái (của Feng Jitai), Tian Enxiu xuất bản tân thoại (Tuyển tập truyện nhà cổ), “Nụ hôn cuối cùng” (Wu Zongxian) Sóc Trời lạnh về đêm (Ba Kim’s novel), cuộc sống là như vậy (Lưu Chấn Vân’s truyện), Hồ điệp, triết lý sống của tôi (Vương Mộng’s book and memoir), Biện Thành (Truyện của Thẩm Tùng Vân) ), đất dày (truyện Lý Nhuệ) …
Bà đã được tiếp xúc với nhiều sách kinh điển về văn hoá thơ ca, văn học chữ Hán, Khổng Tử, Mạnh Tử, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị. Làn gió trong lành nuôi dưỡng tâm hồn những người phụ nữ làm nghề những năm 1920. Khi nghe một cô giáo người Trung Quốc phân tích truyện thơ cổ Nho Nam Phi (“Chim công bay về phương Đông Nam”) và kể về câu chuyện tình yêu của hai người, cô bắt đầu yêu thích văn học. Hẹn hò mù mịt, rồi sinh tử. Câu chuyện vô cùng cảm động và lãng mạn này đã khiến Fan Duzhou đau lòng, nên cho đến sau này khi dấn thân vào lĩnh vực dịch thuật văn học, cô vẫn thích những câu chuyện nhân văn sâu sắc. Chỉ cần đọc được một câu chuyện hay và hấp dẫn, cô ấy sẽ như một bóng ma, ngay lập tức phản xạ và dịch sang tiếng Việt để khơi dậy hứng thú của độc giả. Khoa Văn học là một trong những cái nôi nghiên cứu chính của văn học Việt Nam. Tuyệt nhất là cô quay lại phòng tài liệu, nơi có đủ loại sách cũ, là thứ bổ trợ kiến thức tốt nhất cho người chưa từng trải qua nhiều trường lớp như cô. Năm 1969, sau khi tốt nghiệp lớp Trung văn đầu tiên do Khoa Văn thư, bà được cử về Bộ môn Văn học nước ngoài của Khoa phụ trách nghiên cứu văn học Trung Quốc. Đây cũng là chủ ý của giám đốc kiêm biên kịch Đặng Thai Mai, 6 năm trước, năm 1964, bà được bổ nhiệm làm Phó thư ký giám đốc. Trong thời gian này, cô đã học hỏi được nhiều kinh nghiệm và bài học quý báu về đức tính và nghiên cứu khoa học từ những người thầy đáng kính. The teacher’s story: ”Bồ Tùng Linh thay một cậu bé kinh khủng kể chuyện một người tên Vương, nghe nói đạo Lão ở Lào Sơn làm được nhiều phép lạ nên bèn lên, xách giỏ đi.Học để thoát khỏi công việc khó khăn, nhưng để sống một cuộc sống hạnh phúc. Suốt mấy tháng trời, anh chỉ giao cái tay cắt cỏ, chặt củi đóng chai chứ chưa nói điều kỳ diệu lan tỏa. Anh chàng rất bực và tức giận, bảo: “Em vào đây học mấy tháng rồi, học mãi không hết, còn phải truyền lại chút kỹ thuật xẻ thịt, chặt củi. Giáo sư ơi!” Ông giáo sư cười ha hả hỏi nó muốn hỏi gì, thằng nào xin phép vượt tường chắc mai này muốn cướp nhà nào, nó đậu phép thì đương nhiên nó đập tường đi qua rồi, về nhà cho vợ xem, vợ ơi. Bảo tôi cố gắng nhưng trán chỉ có vết xước, tôi cũng như anh chàng có biệt danh Vương, anh nhiều lần nhờ Giáo sư Đặng Thai Mai hướng dẫn đọc cuốn lý thuyết này, học thêm một số kỹ năng viết nhanh. Một bài báo đăng trên tạp chí Viện Ông ở trên đỉnh núi bên Lào, nhưng không giống như một đạo sĩ, lần nào ông cũng nở nụ cười, cái miệng rất hài hước nhắc nhở tôi rằng trước hết phải đọc cuốn sách này, không chỉ là văn học, mà còn Lịch sử, trước hết phải hiểu văn hóa, phải biết đọc kỹ, đọc, hiểu sâu, đọc sách là một lựa chọn hữu ích đối với tôi. Những cuốn sách ông cho tôi đọc, thời gian ông dành cho việc kiểm tra, giáo dục, dù là sách báo hay sách tham khảo Thấy hết cái hay, cái sắc, nét đẹp và sự vui nhộn. Thầy không muốn học sinh “viết dở” và không bao giờ truyền đạt những chi tiết nhỏ cho học sinh. Nếu bạn hơi lăn tăn và mắc lỗi, nếu có thể bạn cứ hỏi giáo viên Vấn đề là nó cũng là một cách để bức tường xuyên qua nhà người khác, sống lâu sẽ đau đầu, Mey sẽ cho tôi xem một đoạn văn của De la Litténtic de Baldens Berger. Trong bài này, tác giả trích lời Goethe Trong một câu, điều này có nghĩa là: các tác phẩm viết ra chỉ được xuất bản một ít, số lượng xuất bản ít khi được đọc, chỉ những gì mọi người đọc. Không dễ để Chen đi vào phần này trong trí nhớ của người đọc! Vì vậy, các giáo sư thường khuyên chúng tôi Trong bài “Quý lắm” và tôi vẫn nhớ như in về sự nghiệp khoa học của mình, kể về những kỷ niệm khó quên với GS Đặng Taimai, bà thở dài cho biết, giới nghiên cứu văn học nước ngoài Việt Nam ở độ tuổi của bà thực sự rất Nghiên cứu thì ít và “dịch và dịch hỗn hợp”, vì các nhà nghiên cứu đã học từ rất sớm, nếu muốn mở rộng kiến thức về các vấn đề liên quan-thì hầu như không có điều kiện để nghiên cứu liên ngành: Ngân sách của cơ quan có hạn và phân bổ đều cho tất cả mọi người; lương chỉ đủ nuôi bản thân, cô ấy phải làm công việc khác và không thể nghiên cứu sâu rộng …—— Khi cô ấy chỉ nhận bằng tiến sĩ về Thuy Mar vào thứ Năm Khi luận văn được xét duyệt công khai, cô rất tức giận, đọc bản dịch tác phẩm mà không phải chính tác phẩm, vì vậy, khi đưa ra nhận xét, người viết đã bình luận về bài thơ do người dịch thêm vào, cho rằng mình là nguyên văn của tác phẩm. Cô cảm thấy chán nản và từ chối tham gia hội đồng chấm luận văn, cô tiếc rằng ngày nay chỉ có một số ít bạn trẻ thực sự sử dụng tài năng và tâm huyết của mình vào việc nghiên cứu văn học, chính điều đó đã trở thành cội rễ của sự suy tàn của “văn” trong đời sống hôm nay . PGS.TS biên dịch Phạm Tú Châu tự học Một ví dụ điển hình nên trở thành một người chuyên nghiệp. Cũng do con đường khoa học, dịch thuật gặp nhiều khó khăn, cô trân trọng giá trị đích thực của cuộc sống và lo lắng về những thứ ảo, những điều phù phiếm mà ngày nay nhiều người bắt chước, bất chấp cái giá phải trả quá cao. Rẻ làm sao. Đối với cô, dù 20 tuổi hay gần 80 tuổi, sự nhiệt tình, cẩn trọng, trung thực trong nghề luôn là tiền đề. Cho đến nay, cô đã có hàng nghìn đầu sách dịch và nhiều công trình khoa học, nhưng vẫn cho rằng việc dịch thuật rất khó. Dịch thuật phải dịch đúng tinh thần nguyên tác, nhưng phải gắn được cái đẹp, bản sắc và tinh thần Việt với bản dịch thì bản dịch mới thực sự tồn tại lâu dài trong tâm trí người đọc. Giờ đây, cô dành thêm 4 tiếng mỗi ngày để ngồi trước máy tính và làm việc, cô chia sẻ rằng đây là cách cô không ngừng trau dồi vốn ngoại ngữ và văn học Trung Quốc cũng như cách cô thay đổi. Trong một thế giới đầy rẫy những nhân vật vui buồn, sướng khổ phải quên đi những thăng trầm của cuộc đời. Cô ấy vẫn là một người phụ nữ bất hạnh hơn bao giờ hết, mặc dù cô ấy vẫn khó hòa hợp và chấp nhận.g Các quy luật của cuộc sống con người. Khi dịch giả Phạm Tú Châu kể câu chuyện cuộc đời của chính mình, ở đời chưa ai nói trước, biết rằng sống vì người khác cũng là một điều hạnh phúc.