Nguyễn Đình Tú

– Mỗi khi nhắm mắt, điệu múa của cô gái lại hiện về trong Duy như một nỗi ám ảnh ngọt ngào và đau đớn. Thực tế, phải nói rằng đây là một lời mời tự nhiên và chân thành. Đây cũng là lần đầu tiên Duy tìm hiểu về sàn nhảy ở thủ đô. Và, tất nhiên, đây cũng là lần đầu tiên tôi biết Quinn. –Đó là thứ bảy. Nhà trường cho học sinh nghỉ ngơi, những em ở xa trường 20 km có thể về nhà. Khoảng cách giữa nhà Duy và trường gấp 7 lần bán kính này. Chợt thấy buồn. Đêm qua, heo may lẻn vào phòng âm thầm. Buổi sáng, tôi thấy vài chiếc lá vàng rơi trước hiên nhà. Gió thổi từ ngọn cây trước phòng, lá vàng rơi nghe tiếng chim. Mùa thu đến một cách ngọt ngào và khó nắm bắt. Trước mắt Duy là hai ngày cuối tuần vô cùng dư thừa. Dee bước đến cổng trường và nhảy lên xe buýt. Bất giác Duy nghĩ đến chỗ ở của một người quen. Người quen này từng đến thăm Duy ở trường và dặn chỉ cần lên xe 31 sẽ đưa đón tận nơi. Người này là bạn của bố Duy. Người đàn ông này rất giàu có. Người này có một người con trai trạc tuổi Duy. Người đàn ông này cũng có một cô con gái, Duy chưa hề quen biết. Duy gọi người này là “chú Nhuận”.

Xe buýt số 31 đón Duy đi Quỳnh. Gia đình bác N. đúng là giàu, nhưng có vẻ hơi bí. Điều khiến Duy chú ý là chiếc cầu thang xoắn ốc và những tay vịn có hoa văn sặc sỡ. Ngoài việc vô cùng sinh động, đây là một chiếc cầu thang đẹp và tuyệt vời. Người giúp việc đưa Dui đến vòng hành khách. Khi Duy nhìn vào chiếc đèn chùm treo trên trần nhà, một cô gái tên Quỳnh hiện ra từ những bậc thang xinh đẹp này.

– Bạn là Duy và Bác Tôn?

– Vâng .—— Cha tôi thường nhắc đến cha của bạn. Kia rồi, hình ảnh của bố và bố mày lại chiến trường. Cả gia đình tôi đã đến nhà tôi, nhưng bạn thì không.

– Vâng .—— Anh Hải Em nói nhà em thích nhất là tắm sông, hái khoai, đắp cam. Tôi không hiểu. Tôi còn nói cả ngàn cân cam ở Hà Nội bị dập, người ta về nhà trộm đồ sao được, cam ở xứ này ăn chán, chua, đắng …—— Anh Hải Thư? – – – gì! Bất cứ khi nào tôi cần tiền, tôi sẽ nhấc máy và nói một câu rằng mẹ tôi sẽ gửi tiền. Anh ta chỉ cần tiền chứ không cần bất cứ thứ gì. Tôi thậm chí còn không hỏi về sinh nhật. Tôi yêu chiếc áo khoác lông của Kănguru đến nỗi anh ấy đã không mua nó cho tôi. Nhưng tôi không cần nó. Bố hứa sẽ mua cho con.

– Khi nào bố mẹ tôi về?

– Mẹ tôi dự định vào Nam làm việc và cuối tuần sau sẽ không về. Bố tôi phải thức khuya. Tôi gọi vào điện thoại di động của bố và bố bảo tôi giữ con ở đây cho đến sáng mai. Tôi sẽ gặp bạn.

Khuôn mặt của Quin rất đẹp. tóc vàng. Son được sơn màu hồng. Có hàm răng trắng đều dưới làn môi xinh. Mũi được trang trí bằng ngọc trai bạc. Đôi mắt của anh ấy trong veo, nhưng nếu mở to thì trông hơi già và trông rất từng trải. Đôi khi là thiếu học nhưng biết dừng đúng lúc nên vẫn có thể nhận ra cô gái ấy có học hành tử tế. Phải công nhận Quỳnh có giọng hát rất hay và biểu cảm rất “tự nhiên”. Tiếp xúc ban đầu Duy cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng sự chân thành của Quinn đã dần phục hồi thiện cảm của Duy. Quỳnh vừa tròn 20 tuổi và đang là sinh viên năm 2 trường Cao đẳng Du lịch. Quinn nói với Duy: “Bây giờ em đi gọi quỷ về đây. Chiều nay anh em mình quậy phá nhà này rồi. Anh Du”-Buổi chiều. Ba người bạn của Quinn đã đến. Một người đàn ông cao với mái tóc đỏ mịn, đôi dấu vàng trên răng và cặp kính to trên mặt. Cả hai cô gái đều để tóc nâu, môi thấp, đeo kính trên đầu, mặc áo gió buộc dây, quần bò ngang hông, giày cao gót, hai túi da nhỏ thắt lưng bằng da, mỹ phẩm và nước hoa. Bạn trai tên Tuấn, và ly rong biển. Cô gái tên Huệ, cô gái kia tên Hương. — Điều đầu tiên những người trẻ này gặp phải là chơi nhạc. Cô gái tên Hương bỏ một tập đĩa chứa nhiều bản nhạc Tây khác nhau vào ví. “Tôi đã quyết định Quỳnh rồi. Thứ sáu tới, chúng tôi sẽ diễn đêm đầu tiên tại Hải Phòng. Chúng tôi đặt tên cho nhóm này là” Những kẻ ngốc “. Ông chủ nói rằng nổi loạn chống lại nghệ thuật sẽ thúc đẩy nghệ thuật phát triển. Cũng có những tờ rơi quảng cáo như vậy”. Quảng cáo chắc chắn sẽ thành công. “Trường Trung học VănHóa học nghệ thuật. Lúc nãy Quỳnh giới thiệu với Duy rằng Hương có biệt danh là Madonna. Quinn cũng nói nhỏ với Duy: “Cách diễn của thằng nhóc này rất hot.” ​​Sau khi sực nhớ ra bản nhạc trong đĩa nhạc bạch kim, Hương “Madonna” như sực nhớ ra, vội vàng lật túi chuẩn bị đưa ảnh cho anh. Quỳnh. “Nghe này, tôi sẽ mặc chúng trong đêm nhạc đầu tiên. Nó không thành vấn đề?”. Quinn xem xong đưa cho Duy. Dui buột miệng: “Nghe nói bây giờ người ta cấm mặc quần áo lên sân khấu …?”

– Anh cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ thực hiện các hành động đặc biệt để che đậy và tiết lộ khi thích hợp. Nhưng anh trai bạn nghĩ gì về Quỳnh? Tôi có phải làm quen với nó không? -Có vẻ như bây giờ Duy mới để ý đến Duy mua sắm .—— Mới .—— Bạn ở phố nào?

— Đi chơi ở đâu vậy .—— À ra rồi, Quỳnh này sướng lắm … Còn hai đôi uyên ương như bong bóng.

Nói xong, Xiang En chạy ra loa vừa nhảy vừa nghe nhạc mới, Quinn và Huệ quanh bếp nấu nướng, Huệ buồn lắm. Cô có biệt danh là Hue’s Melancholy, lần nào ra khỏi bếp thấy Hương đánh cô cũng bật dậy, nhảy đẹp như Hương, nhưng có vẻ bây giờ cô không thích nhảy, có lẽ cô nghĩ mình vẫn còn đó. Một số nhiệm vụ trong nhà bếp. “Đừng nghe tiếng sóng Danube, đừng chơi Deililah, bài 11, bạn và Tuấn sẽ nhảy điệu waltz nhanh hơn hay hơn.” “Sao tiếp tục nhảy Mambo, hãy thử Sa MBA, đôi chân nhảy Samba của bạn Đây là chủ đề mà Huệ và Hương đã thảo luận. Huệ không nói gì, nhưng nói đủ thì Duy nhận ra cô cũng là một nhạc sĩ có học, hay chí ít cô cũng là một Madonna như Hương. Tuấn rút ra một bao thuốc lá lạ mời Duy. Khi Tuấn bật lửa định châm lửa cho Duy thì Quỳnh bất ngờ đưa tay từ phía sau và hút điếu thuốc trên môi Duy. “Tuấn là loại thuốc gì vậy Tuấn?” Em xin lỗi Duy! Để tôi lấy thuốc của bố tôi ra mời. Tôi không thể hút thuốc, bạn tôi có nhiều tiền. ”Tuấn nhìn lên và hỏi Quỳnh,“ Sao vậy? “Cô đặc biệt không dính dáng phải không? Quinn bình tĩnh nói:” Vô sinh “

Duy cảm thấy mình đang ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ, ngay cả sự không chú ý cũng sẽ trở nên thừa thãi và nực cười. Tính mạng của những người ngồi trước mặt Duy Khá khác biệt. Họ tự tin vào chính mình. Điều lạ là mọi thứ đều phi lý đến mức phi lý? Vẻ đẹp phi lý! Sự giàu có phi lý! Sự tự tin phi lý! Sự phức tạp phi lý trí! … Nhưng có vẻ như chính Duy Với họ thì có vẻ vô lý!

Sau bữa tối, không khí có vẻ thân mật hơn, “Madonna” dường như bắt đầu bộc lộ lòng nhân ái của mình. Đôi mắt Huệ vẫn đượm buồn nhưng lại cười nhiều hơn Thun cho biết đã lâu rồi, lại còn trẻ, từ khi ăn món này bỗng thấy nhớ mẹ vô cùng, mẹ Tuấn mất từ ​​năm mười tuổi, bố Tuấn làm chủ một gia đình ở Hàng Bạc. Jindian, Tuấn đang học quản lý kinh doanh, nhưng những gì anh ấy học được chỉ là kinh nghiệm quản lý của bố anh ấy và tất nhiên, anh ấy không có lý do gì để đi học .. Hue và Quinn có vẻ thân thiết hơn. Có lẽ vì cả hai đều đang học đi du lịch Thức uống là rượu Tây ngâm vài lát chanh, Tuấn có các thức uống khác nhau, anh pha rượu với nước soda và lắc đến khi sủi bọt rồi uống, Quỳnh có vẻ thích loại rượu này. Quinn gọi anh Đó là “Kutai răng vàng”. Răng vàng là biệt danh của Tuấn, chỉ ăn vừa phải thôi, cũng có cái tính giễu cợt, tự cao tự đại, nhưng yêu quan sát thì đúng hơn, Duy thực sự mong có cơ hội được mở mang tâm hồn sưng vù vì men rượu. Nhưng nó sẽ không giống như “Tôi nghe nói rằng bây giờ người ta cấm mặc quần áo khỏa thân trên sân khấu …? “Bắt đầu như vậy. Cách làm như thế này không ổn chút nào. Quỳnh là người thông minh và nhạy cảm. Cô ấy đã cố gắng để hiểu rõ hơn giữa Duy và các bạn của anh ấy, nhưng tôi nghe nói thế này luôn “Mất liên lạc.” Thực ra Duy cũng là lo lắng của chính mình. “Anh bảo em đổi loại à? “Học là gì?” “Trước khi trở thành chỉ huy, bạn đang học để trở thành một quan chức chính trị.” “Vậy bạn không còn là chỉ huy nữa?” Bạn vẫn đóng vai trò của một chỉ huy, nhưng trước đây, chỉ huy sẽ được thay thế bởi quân đội. Anh ấy sẽ phụ trách các vấn đề chính trị. “Thật bất ngờ, hai từ” quân sự “và” chính trị “làm cho bạn bè của Quinn rất lạ. Uan nói:

– Điều này có nghĩa là bạn có thể bắn, phải không? Bạn bè của tôi thích chơi với đồ chơi.Cái “hot” này đang rất hot. Hôm trước mua K54. Ba vé rưỡi. Nếu anh ấy nghe lời tôi, tôi chỉ dùng lời cảnh cáo “lạnh lùng” thì cũng không đến nỗi. Bây giờ tôi vận chuyển đá vào Thanh Hóa. Nhưng liệu anh ta có giỏi bắn súng không? Tôi hơi chán cái ngày anh ta cho tôi xem khẩu súng. Anh ta cũng không thể bắn trôi chảy. Anh ta bắn từng viên đạn, rồi ném súng tẩu thoát. Sau khi cha mẹ thú nhận với anh ta .—— Anh ta đã làm gì với súng!

Họ cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi. Sau khi ngắt lời nhóm, “Madonna” quay sang cầu cứu Duy:

– Anh bảo em học chính trị? Tôi là chúa ghét chính trị. Nhưng bố tôi nghe tin tức suốt ngày. Nghe tin tức buổi sáng vào buổi sáng. Sau đó nhanh chóng vào bảng tin công khai xem tân binh Hà Nội, quân. Sau đó, tôi nghe tin tức vào buổi trưa, buổi chiều, buổi tối và cuối ngày. Xem TV thôi chưa đủ, tôi còn có một chiếc đài nhỏ. Sau khi nghe chương trình phát thanh địa phương, tôi đã nghe các chương trình phát sóng của đài BBC và RFI. Sau đó tôi ra cửa ngồi đợi, mỗi lần gặp lại những người bạn cũ đã nghỉ hưu, tôi đều đưa họ về với gia đình. Bà Tống, nếu bao nhiêu người Mỹ chết, thì Bin Đen còn sống hay đã chết, và bọn khủng bố đã cho nổ tung rạp hát ở Nga. Nếu anh em Bắc Triều Tiên dám nghịch hạt nhân và nguyên tử hạt nhân thì chuyến đi do A-ra-đi phát sóng chắc chắn đã chết rồi, báo chí, đài báo nói rằng Lin He của tôi đã chết, đã chết rồi. Chính xác. . . Tôi nói rằng Michael Jackson đã biểu diễn ở Nhật Bản hôm nay và tuyển chọn trẻ em Việt Nam để hỗ trợ cho buổi biểu diễn, điều này thực sự tuyệt vời khi họ chọn tôi. Cha tôi nói điều gì đó tốt đẹp, la hét vô nghĩa, xoay người và nhảy điên cuồng sẽ khiến bạn phát điên. Ngày xưa mẹ mày là công văn thì đéo biết đâu mà như mày bây giờ, mày nhất định phải la hét, phải nhảy nhót, nhắm mắt thay cho con xem. Tôi tức giận vì bị còng tay. Bạn đã kể về cái chết của bà Tommy Lin. Chuyện này liên quan gì đến bố bạn mà bố bạn lại điên như vậy? Thật không tốt chút nào. Bố chưa báo tin cho ai về cái chết của mình, ấm trà trong bát và ấm trà trong bát phải không có mùi vị, thậm chí ăn cơm sẽ rất đắng. Bố quan tâm lắm nên bảo cả nhà cẩn thận, bố có hại mọi người không? Bố tôi nán lại một lúc, rồi nói: Ra đây, con biết bài gì không? Tôi dắt xe ra khỏi nhà, tưởng chừng sẽ vây quanh mấy chục triệu con mèo chỉ bằng vài lời mỗi đêm. Cha tôi đã vứt chiếc cốc giả đi. Tôi đã lặn được nửa tháng. Hôm qua bố tôi có gọi điện về nhà, nhưng tôi bảo đài phát được bốn chín ngày thì bà Tống Mỹ Linh qua, tôi về, nếu không thì ông ấy phát hiện mất tin tức… cả đoàn đều nhập tâm hết. Quỳnh và hai cô bạn gái kéo nhau lên lầu ngủ, Duy và Tuấn vẫn nằm trên ghế nhắm mắt quên trời quên đất, không biết nắng có còn màu mật, lá vàng rơi nữa không. thành phố? Không biết Duy sẽ ngủ được bao lâu nếu không có tiếng chuông điện thoại. Quinn nghe thấy cuộc điện thoại và thông báo rằng cha anh đã đến thăm Đông Mozambique với một phái đoàn gồm các doanh nhân Đức. Có lẽ anh nên ngủ một giấc, mai về, bảo anh Duy ở nhà chơi, muốn đi đâu thì đi. Sau đó Quinn hỏi Duy: “Bạn nhảy được không?”. Duy gật đầu. Quinn nói: “Tất cả chúng tôi đang tắm và chúng tôi sẽ khiêu vũ vào tối nay.” Tuấn lao ra khỏi phòng tắm và nói: “Được, không sao, nhảy đi!” Hương và Huệ nhất thời ngồi xổm trên cầu thang bê bết máu, nghe thấy những lời này, đồng thanh hét lên: “Được rồi, nhảy đi!

Quỳnh đưa Duy lên tầng 3, mở cửa một căn phòng nhỏ và nói: “Đây là phòng của anh Hai.” Bên trong có phòng tắm. Chỉ mặc quần áo với biển. “Rồi cô lao xuống lầu, Duy bước lên cửa sổ kéo rèm, bên ngoài thành phố đã mở toang, cả hai ngủ say như chết bốn năm tiếng đồng hồ. Duy đưa tay vặn công tắc điện, đèn bật sáng rồi Duy Tôi nhìn thấy bức ảnh chụp biển cách đây 20 năm bên bờ sông quê trên khung kính cạnh giường, ngày đó, chú N. chưa giàu như bây giờ, tôi đưa con trai lớn về nhà chơi với Duy. Đó là lần vợ chồng chú Nhuận có chuyện nhỏ, con của chú Nhuận rất thích Duy, cả hai thường ra sông chơi Có bãi cói, cù lao Một nhóm người Hải đưa Một đứa trẻ nhà quê chất phác, chân chất, hay cung cấp cho bọn trẻ những trò chơi đơn giản và những bí mật đen tối; Hải mang theo máy ảnh tự động; Hải hướng dẫn mọi người chụp ảnh, nhưng hình như chỉ có một hình ảnh ở đầu phim. Chiếc giường rất Một cách hài lòng, hai cậu bé mỉm cười bên bờ lau sậy, lớp phù sa phía sau, và sau đó từngChiếc ô hoạt động trong một thời gian dài, và những đám mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời trong. Hải ở nhà Duy một tuần. Sau đó, vợ chồng chú N trở lại thành phố để tìm biển. Bố Pai nói: “Tốt lắm, bố rất vui khi được ở bên con.” Quỳnh là kết quả tiếp theo của sự “thấu hiểu lẫn nhau” này. Bây giờ biển ở nước ngoài. Học cách quay hoặc chỉ đạo một số thứ nhất định. Có lẽ bạn đã quên khoảng thời gian trên bờ biển đầy nắng, gió và lau sậy?

Sau khi tắm xong, Quinn chạy đến lục tung đống quần áo trong tủ của Hải. Cô yêu cầu Duy mặc quần lọt khe, dài tay, đi giày da “đóng thùng” màu đen và rộng. May mắn thay, rất nhiều thứ này còn sót lại dưới biển, và trữ lượng khá khiêm tốn. Quinn nói: “Đây là những thứ tôi mua cho anh Hai. Nhưng anh ấy luôn khinh thường anh ấy. Anh ấy có vẻ ghét tôi”. Duy ngạc nhiên: “Làm sao mà ghét được một người chị như Quỳnh?”. “Anh ấy không hợp với mẹ tôi. Anh ấy từng nói với mẹ tôi rằng anh ấy không muốn tha thứ cho bà mỗi lần nhìn thấy tôi. Chuyện xảy ra với mẹ anh dường như cũng không yêu anh. Chỉ có bố yêu con. Tôi hiểu, chỉ vì anh ấy” Thương mẹ, thương cả những lỗi lầm của mình!

Duy bắt đầu mơ hồ hiểu được bí ẩn về ngôi nhà của chú Nhuận, khi đi xuống nhà Duy đã thấy 2 bạn trai khác và bạn gái Quỳnh đang ở trong phòng khách, Duy ngồi Tôi hơi bối rối khi đi xe tay ga của Quỳnh, Duy chưa đi xe tay ga bao giờ, Quỳnh trông ngây ngô và không để ý đến Duy lúng túng, cô giải thích cho anh ta cách nổ máy và vui mừng khi thấy chiếc xe vọt ngược lại và lao ra đường. Đám đông. Sàn nhảy nằm gần ngã tư.

Phần 2