Nguyễn Ngọc Tư

quan sát, làm cỏ và bón phân. Đến mùa thì đập lá mía, hoặc thu bắp, giâm cành, bột sắn. Lúc đói thì theo anh Tấn về nhà, ăn cơm, có khi gặp anh chẻ củi, làm thơ, có khi ngồi trên xe lăn để cùng chị xem phim Hồng Kông. Sau khi buồn ngủ, tôi chìm vào giấc mơ, tôi đang nói chuyện với con cò, tôi đang nghe con cò, con rắn chắc bây giờ rất sướng, con không thích nữa nên tránh ra. Trò chuyện với nhau khiến giấc ngủ trở nên quyến rũ và thoải mái hơn.

Tôi có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào, thức dậy dù ngày hay đêm, không chút hoài niệm rõ ràng, và độ sâu đủ sâu để ngồi nhìn. Gió thoảng qua, rồi gió thổi, mỗi mùa một giọng nên âm thanh quanh tôi luôn trong trẻo, rõ ràng.

Trong một thời gian dài, giọng nói của con người đã khiến người ta phải kinh ngạc. Nên khi anh Tấn lên cabin, tôi không hay. Bất chợt tôi thấy mình đang đắp trên tấm ván mối và đưa một tay sờ vào áo anh, tôi rất ngạc nhiên. Cô hét lên, nhưng giọng nói trong tay cô đã bị dập tắt, và cô có mùi rượu, thịt và nước tiểu. Tôi không chắc âm thanh cháy bỏng trong cổ họng có phải là giọng người hay không, nếu cố gắng hết sức, chỉ một người phụ nữ ngồi xe lăn mới có thể nghe thấy từ cabin này. Có lẽ cô ấy không biết rằng đó là tiếng kêu của tôi, bởi vì nó giống như tiếng chó sủa, tiếng cú đêm tuyệt vời, tiếng mèo tru trên bãi cỏ ……—— J ‘为Ông Tam Nhơn Đạo tổ chức tang lễ lặng lẽ. . Những thứ tôi giữ cho anh ấy đã không còn nữa, không còn nữa, tôi vơ lấy đĩa xôi anh ấy đưa cho tôi ở một góc chợ Milin và đưa cho tôi mảnh vải anh ấy xé áo vì hôm đó bị dao cắt Những hạt nêm anh dành cho thức ăn của cô. Tôi đang ở trong tủ quần áo, và giọng nói của Văn Điển sớm đã nhẹ nhàng và sảng khoái. Vào một ngày nắng nóng, anh đang kiên nhẫn ngồi gội đầu cho vợ … Bây giờ một người đàn ông lạ đang nằm trên người tôi, Vì con cò thường thè lưỡi ra liếm bạn, thở dài cho đời. Điều kỳ lạ là tôi không còn cảm giác khắp người nữa. Dường như cảm giác đó đã chết. Vì tôi nghe thấy tiếng người, tôi ngửi thấy mùi hương của con người.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấyVì vậy, một số điều được đề cập ở đây là không chính xác, ví dụ như con cò thực chất là một con chó, còn Beo chỉ là một con mèo lười biếng, nhưng mùa này chỉ là cỏ khô, gió thổi … – * Không ngờ bà Du đi đường mà Landu dọn hàng gấp chục lần. Một con đường giữa bờ biển và những ngọn núi đá vôi với nhiều chùa chiền, tu viện nghi ngút khói. Anh luôn bước đi trên con đường này rất bình yên, nhưng chưa kịp nghĩ lại thì “chỉ vì nó đẹp mà buồn lắm…”.

Cho đến tận trưa nay, bạn vẫn nghĩ do đường này ít người qua lại nên ở đây rất nhộn nhịp. Khi anh dừng bước đi tới quầy bar nhỏ uống hỗn hợp cà phê và bột ngô, nội tâm dự đoán sẽ phái một người phụ nữ mang hải sâm đi qua. Tối. Trong nội bộ, chị này được hỏi thì sốt ruột nói:

– Thấy mặt lấm lét như bà già .—— Nhìn học trò của mình có vẻ lăn lộn, tôi ngại ngần lấy tấm ảnh áo ra. Người đó. Nội Du đã nói với cô rồi nên người bán hải sâm gật đầu ngay, rồi cô này. Cô chở mọi người đến Du Mụ. Một gò đất bên đường trải chăn cỏ chen lẫn hoa mười giờ đỏ. Những bông hoa là do bạn trồng. Rồi những người trong xóm lui ra ngoài, họ gật đầu chào đồng ý.

– Trong ngôi mộ, tóc của họ bị gãy bởi hoa và họ đang khóc. Anh lặng lẽ ngồi trên bãi cỏ. Cô gái chạy ra xe, lấy chiếc khăn tay cũ đã phai màu đập vào tay Du, “Thế này xong rồi …” .—— Còn có một người nữa. Người đẹp đang khóc. Có lần tôi đến nhà anh Tan Nengdao kiếm cơm thì nghe tiếng cô Tan khóc. Anh ấy đã qua đời vào đúng ngày kỷ niệm.

Tiếng khóc của anh nhẹ nhàng, u tối và buồn bã, không pha chút axit, giận dữ, buồn bã … sâu lắng. Đau đen. Như một đại dương đen tối sâu thẳm, cô ấy nhảy xuống đó chỉ với đôi tay của mình. Mùa hè, tôi lặng lẽ bưng bát cơm ngồi ngoài trời, nơi g & # 7897Ông Tám ăn cây gỗ nghiến và hét lớn. răng:

– Chết tiệt! Tại sao bạn vẫn còn lang thang ở đây? -Cô ấy vỗ nhẹ vào đầu Marabou. đi. Sau đó anh ấy theo tôi đến quán bar ở ngã tư. Có người biết tôi là đứa trẻ ngu ngốc, ở chỗ anh Tấn. Họ ngạc nhiên rằng tôi không có tiền để đến đó. Một người có giọng nói nhẹ nhàng sẽ luôn nắm lấy tay tôi, trời ơi, thật tiếc, mất đi cha mẹ, về với tôi, chẳng làm được gì nhiều mà cho. thực tế. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, hơi thở nhẹ nhàng, tim tôi như trượt đi, những cơ bò của tôi đập trên khuôn mặt sắc bén của anh ấy, bụng tôi thắt lại, cổ họng tôi thắt chặt và tôi muốn nôn. Lần nôn mửa đầu tiên bắt đầu ở đây, ngã tư nhỏ của cửa hàng, bụi và ruồi. Lúc đó, tôi không biết lặp lại ở người, nơi người ta vẫn đang nằm.

Cò quỳ dưới chân tôi liếm từ từ cơm và cá khô đã nôn ra. Chiếc lưỡi dài mềm mại của cô ấy như đi vào trái tim khô khốc của tôi. Tôi mát mẻ trong mọi thứ tự. Một vài chiếc xe dừng lại để gọi, và cánh cửa chế nhạo mở ra. Cảm giác về thủy triều xuống thấp khiến tôi đứng trong tuyệt vọng.

Tôi dắt cò về chòi. Đốt củi nướng khoai ăn để trừ đói, đêm đêm nghe mạch nước ngầm chảy vào lòng đất, tiếng đuôi thằn lằn từ vách, tiếng chuột cắn ngứa ngứa ngáy trên cây, chiếc lá khô đậu trên chiếc lá khô khác … tôi đi được. Đã xa lắm rồi, dù chỉ nghe những âm thanh đêm khuya, giờ tôi mới cảm nhận được máu chảy trong người. Tôi không biết làm thế nào để đối phó với tài năng đặc biệt của mình.

Có người đến ba ngày sau, và anh ấy nói trong chương trình “Tạm biệt, anh trai của tôi”, “Cha tôi muốn tôi tìm tôi …” .– – * – Về nhà. Du rời Landu vào một buổi sáng nhiều mây.Về bầu trời, có vẻ như sẽ mưa cả ngày. Bạn không cần nhìn, chỉ cần mở cửa xe tải và xoay người, bạn có thể lên xe, đây là một cuộc hành trình. nhẹ nhàng. bình thường. Anh hầu như không vẫy tay. Cô gái nhìn Du, vẻ mặt vẫn bình thản xen lẫn chút hoang mang. Khi xe không chuyển động, cô nhắm mắt lại và có vẻ mệt mỏi vì phải mở mắt quá lâu. Mưa sớm đã phủ bạt trắng lên chiếc xe tải. Người đàn ông hút thuốc chậm rãi, thoáng nghĩ đến người phi công trẻ cùng dầm mưa dãi nắng, nhất thời nghĩ rằng cuộc sống của mình quá đơn giản, không có chữ “về nhà”. Như “gửi thư”, “mua quà”, “nấu ăn”, “sinh nhật” …… Hình như chỉ có vài câu từ trang đầu đến cuối, chẳng hạn như “rời đi”, “rời đi” và “trôi dạt” .

Sequel-Ruan Yugo (Nói về gió và Chín câu chuyện khác, NXB Trẻ, 2008)