Trong lúc đợi Tú ở sân bay, tôi đã mỉm cười với anh ấy từ xa. Anh mặc chiếc áo sơ mi Valentino sọc đỏ trắng cho tôi. Khi nhìn thấy người yêu, anh lại nở nụ cười thân quen.
“Anh luôn thích đến đón em”, bạn chớp mắt. Tôi nói .—— Ngồi trong taxi, bạn đã trói tay tôi. Người dân Sài Gòn tấp nập chen chúc trong giờ tan tầm. Chuyến bay của Tú đã hạ cánh vào lúc này. Cảnh kẹt xe ở Sài Gòn nhìn quen quen, người đi đường rất dễ thương, thiên đường ở Sài Gòn được lòng các cặp tình nhân. Tôi choáng váng. Quay ngang ngủ gục trên vai em. Hai tay vẫn đan vào nhau.
– Tôi về nhà sau bốn mươi phút. Bạn sẽ đi vệ sinh. Để tôi uống một ít nước trái cây cho bạn. Chúng tôi nói một số câu trống rỗng, kể về một số thứ la-chân vừa xuất hiện. Những ai ăn tối với Ni có thể là Cơm Niêu Sài Gòn ở Tú Xương, hải sản ở Ngọc Sương, hoặc lẩu ở Dĩ Bửu. Bạn thích những nơi quen thuộc. Đối với cả hai chúng tôi, cuối ngày sẽ là ngày đầu tiên trong ba tuần. Tôi được phép ngủ trong bóng tối.
Tất cả các cuộc họp đều như vậy, chúng ta đang nói những điều vô nghĩa, hoặc chúng ta quay trở lại chủ đề tình yêu.
Tôi sẽ luôn như vậy. Bạn cũng vậy. Nó không hiệu quả— “Tốt hơn là mọi người nên chấp nhận và hài lòng với những gì họ không thể thay đổi.” Tôi và Ní kết thúc câu nói này và quay lại nhìn tôi.
“Em nói gì?”, Bạn hỏi. – “Chuyện khác rồi. Được rồi. Em định làm gì tiếp theo?”, Bạn hỏi.
Tôi im lặng. Một nụ cười đầy ẩn ý.
“Em đã nói với Du bao nhiêu lần rồi .Những gì Du thích không phải là công việc. Không ai kiếm tiền như vậy. Điều này chỉ tốn thời gian và sẽ vô ích trong tương lai. Du còn quá trẻ. »Có vẻ như bạn hiểu ý định của tôi. Chúng tôi đã trò chuyện như vậy vài lần.
Tôi vẫn chưa trẻ. Đúng, nhưng các bạn trẻ, sống như thế nào? – – Tôi không biết. không hẳn vậy. Bởi vì tôi không bao giờ để ý đến môi trường xung quanh. Tôi chỉ nhận thấy những gì đang xảy ra trong cuộc sống của tôi và tôi đã đi chơi trong các vòng kết nối. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, cũng như không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Anh luôn nói với em rằng hãy luôn như mây trước gió. Nói rằng, một ngày nào đó tôi sẽ kiệt sức và rơi thẳng khỏi vòng tròn. -Người còn trẻ, người ta sống như thế nào?
Tôi, hai mươi lăm tuổi, yêu một người đã kết hôn nhiều năm và đam mê nghề thủ công kỳ lạ này- “Talk” là một nhà văn tự do và đã đầu tư vào một số công ty không liên quan gì đến anh ta Sau đó, trường tôi sao ba hoặc bốn tháng một lần hoàn chỉnh đơn từ chức. Tôi thích đi du lịch một mình và đôi khi biến mất một cách hỗn loạn. Du Hui đã cân nhắc kỹ lưỡng và đưa ra quyết định của riêng mình, “Tôi đã nói.
Bữa ăn hải sản chỉ ngon bằng một nửa.
Buổi tối, anh khỏa thân của tôi [..]. Tôi phải rất chăm chú và thao tác nhiều Hình ảnh đó bắt đầu kích thích cơ thể tôi. Đôi khi bạn không thể làm điều đó cho tôi. Tuy nhiên, tôi khóc như một con mèo giả, đôi khi thở hổn hển vì tôi lo lắng rằng bạn sẽ kết thúc đột ngột. Lần này, giống như vậy.-
— “Bạn có đến không? “Bạn hỏi .—— Tôi mỉm cười nhìn về phía khác. Nơi nào đó sâu trong rừng, gió thổi qua nhưng cũng đủ làm lá nhảy nhót. Đôi khi chuyển động của lá khiến nhựa hoạt tính trào ra, cường độ chảy. Không đủ hòa vào thân cây.
Tôi đang nức nở.
Còn tiếp …
Linh L & ecirc;
(Trích tiểu thuyết “Người tình Sài Gòn” do Hội Nhà văn ấn hành)