Cuốn sách Lam Phương-Thương nhớ trăm ngàn người của Nhanyen Thanh Nhã viết dựa trên tài liệu gia đình vừa được xuất bản, vào những năm 70 của sự nghiệp (Phanbook và NXB Phụ nữ). Công việc này được thực hiện khi đang điều trị tại Hoa Kỳ sau cơn đột quỵ, và không thể liên lạc được. Những cuốn sách này giống như những thước phim quay chậm về cuộc đời của một cây viết văn nghệ điển hình của Sài Gòn từ năm 1954 đến 1975. Vào thời điểm ra mắt cuốn sách, VnExpress đã trích dẫn 5 chân dung của những nhạc sĩ tài năng nhất miền Nam. -Thứ nhất: Đất nước trí nhớ kém
đó là một buổi sáng mùa thu năm 1947. Ngoài sông, tiếng chuông chùa thổn thức sương đêm. Khi nhìn theo ngọn đèn bò in trên tường, anh nhìn bóng má cô, rồi nhìn vào khuôn mặt của từng đứa trẻ đang say ngủ. Về Sài Gòn. ——Buổi sáng lên xe buýt về thành phố Sương sớm chưa tan trên sông, đầm mở ra cuộc đời lang bạt, sinh sôi. -Có sông ở huyện Vĩnh Thạnh, thị xã Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Một người mẹ nghèo ở Qin đang nuôi sáu đứa con, nơi dòng nước chảy theo hai hướng, đó là phong cảnh ở ngã ba sông, được gọi là Làng Daowo. Trước căn nhà dột nát trong xóm nhỏ là ngôi nhà cổ Thập Phương, mỗi sáng tiếng chuông rung rinh.
Nhạc sĩ Lam Phương mới ba tuổi. Ảnh tập tin gia đình.
Tiếng chuông vang lên mỗi sáng sẽ không bao giờ ngừng trong những cây số bụi bám theo sau. Đây là giọng buồn nhất, giọng xa nhất, nhưng là giọng xa nhất, đánh thức quê hương tâm hồn của một người đã được xác định là “đồng chí”. Trên đồng ruộng, người thật xót xa! Còn tôi, tôi mê tiếng chuông Tapufonta, không hiểu sao nó nhỏ mà thấy xót xa vô cùng! Sau đó, năm 1957, tôi viết bài “Chiều chỉ chết vì đồng hồ cũ.” Lâm Phong: “Chiều vô tận, khói dày bốc lên từ mái tranh tình, chiều mây sương tan ngàn phương. Cứu giúp. Lạc lối về nhà không có ranh giới Đêm qua ngõ vắng, lá nghe than thở tình nghèo. Đời tăm tối đợi chiều vui. Có thể va chạm con đường, con tàu gió đường xa in bóng chiều, một con tàu qua con tàu này, trôi trên bến nước bơ vơ ver River hờ hững nghe không gian in bóng em gái, nhìn mây đen. Ông dùng bút danh Lam Phương để hạ thấp hai họ Lâm và Phụng. Cha của Lam Phương là ông Lâm Đình Chất, người Hoa, mẹ là bà Trần Thị Nhỏ, một thôn nữ nghèo.
Cha ông có sáu người con, theo người miền Nam thì Lâm Đình Phùng Hải là con ông. Ông chủ của gia đình. Cha nuôi con lớn, gia đình khó khăn, cha rời quê trở lại Sài Gòn vì Lin Baoen còn rất nhỏ. Lúc đầu, bố tôi thỉnh thoảng về quê thăm, rồi dần dần cũng qua khỏi. Mỗi lần đến thăm, người cha đều bỏ mặc mẹ là em trai Lam Phương. Ngay cả khi em gái anh (Ram Thị Minh Khai) đã ở, gia đình nhỏ của Rạch Giá không còn có thể chăm sóc anh!
Vì thiếu trụ nên cậu bé Feng má bắt đầu xuôi ngược trên sông, lúc thì làm công việc bán thời gian, lúc thì bán kiếm tiền nuôi bò rừng. Trong những năm 1930, Đồng bằng sông Cửu Long trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế và lương thực, một phần do các chính sách thuộc địa đã làm thay đổi cảnh quan môi trường và sinh kế của người dân địa phương. Cảnh tượng này ít nhiều làm tan nát bao gia đình nghèo khó. Những người nông dân đã phải rơi vào cảnh sống lang thang khó khăn. Đối với gia đình Feng cũng vậy. Thời loạn lạc kiếm miếng ăn còn khó, huống chi con cái đặt chân đến các trường Tây trên địa bàn. Feng và các con của họ không thể hài lòng ngay cả khi chúng muốn đi học. Video: Youtube.
May mắn thay, cho một cậu bé Phùng từ một người bác bên ngoại, Giáo sư Phan Văn Mỹ, người Rạch Giá từng dạy ở Trường Tiểu học Vĩnh Lạc đã bảo vệ cậu khỏi trường “biết đọc, biết viết”. Nhờ đó, Feng đã có thể học các chữ cái một cách bài bản.
Những người bạn cũ từ Jungluck Country School đã vẽ rất cẩn thận bức chân dung thời thơ ấu của các nhạc sĩ tài năng:Anh ngồi một mình, nhìn những đám mây đen bay ra từ cửa sổ lớp học. Những người chu đáo trông giống như những học viên. Feng mặc đồng phục rằn ri ngắn tay ở trường hàng ngày và không bao giờ thể hiện bất kỳ tính nghệ thuật nào … Từ phía mẹ của nhạc sĩ Lin Feng. Ảnh: Gia đình cung cấp.
Những đoạn hồi tưởng này rất chính xác. Nỗi buồn và sự cô đơn của một cậu học sinh những ngày đầu lo lắng cho tương lai, vì một gia đình nhỏ không có tấm lòng trung hậu của người cha. Những ngày tháng không hoàn toàn hạnh phúc, vì vậy có nhiều điều tồi tệ ở những vùng nghèo khó ven sông để che đi nỗi buồn trong mắt cậu bé. Mỗi buổi chiều, sau khi dành vài giờ giúp mẹ chăm con, dọn dẹp nhà cửa hoặc rảnh rỗi ở trường, Feng lại ra sông Đầu Voi (Đầu Voi) để ngắm những đám lục bình đánh nhau trên mặt nước, cảm thấy rằng ngày mai chúng sẽ nổi. Peng càng lớn, anh càng có thể nhận ra rằng dòng sông không hoàn toàn chảy theo hướng đó. Sông có rất nhiều khúc cua, có rất nhiều bờ biển riêng biệt … Đó là lý do tại sao anh ấy đã đi bộ cả ngôi làng một tuần trước khi lên xe buýt, và nhìn lại hình ảnh của 10. Những mái tranh làng cằn cỗi, thuộc cỏ… Có lẽ giữa không trung Phong đã có cảm giác “thương nhà”. Rạch Giá (Rạch Giá) mây đen … “Lam Phương-Trăm nhớ ngàn thương” .
Trong tâm trí người nhạc sĩ xúc động này luôn dõi theo hình bóng người mẹ của mình , Cô ấy gánh mọi công việc và gánh nặng để nuôi sáu miệng ăn của nó. Trong cuộc phỏng vấn sau đó, anh lặp lại một câu đơn giản và quen thuộc: Tôi yêu má tôi! Mẹ tôi mơ về một ngôi nhà có thể che mưa che nắng. Đằng này, tôi làm việc chăm chỉ đến mức không có tiền mua nhà cho mẹ.
Sau đó, sau khi có được một số vốn, cô Nho mở một cửa hàng tại nhà của mình. Điều kiện kinh tế ổn định hơn, bà nhận thấy con trai mình sẽ không bao giờ được học ở trường thôn quê nên bà đã nói những lời này với con, chỉ mong được trở về cội nguồn nông dân theo kiểu “cây đa lá đậu”. Anh ta phải bước vào một cuộc sống rộng lớn hơn vào lúc này. Sài Gòn là điểm đến đầy hy vọng đổi đời. Cô cũng có một hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó, con trai cô sẽ tìm thấy cha của nó trên con đường thành phố tấp nập.
Còn tiếp …
Lam Phương tên thật là Lâm Đình Phùng, sinh năm 1937, tại Lahja, Kiến Giang. Năm 1947, ông vào Sài Gòn học và đam mê âm nhạc. Năm 15 tuổi, anh công bố bài hát đầu tiên của mình, bài hát này nhanh chóng được công chúng biết đến. Nó đã trở thành một hiện tượng phổ biến nhất của sân khấu ca nhạc miền Nam trong những năm 1960 và đầu 1970.

Năm 1975, nó chuyển đến Hoa Kỳ. Từ năm 1996 đến 1998, anh hợp tác với Trung tâm Âm nhạc Việt Nam tại Hoa Kỳ và Pháp, và đi thăm nhiều nước Châu Âu.
Anh ấy bị đột quỵ vào năm 1999. Nhiều phương pháp điều trị. Hiện tại, anh sống cùng chị gái.
Sáng 30/11, gia đình tác giả Nguyễn Thanh Nhã tại Lâm Thành giao lưu về sách mới với độc giả trên Đường sách TP.HCM. Trong dịp này, các ca sĩ Hà Vân, Hải Vân, Diễm Út đã hát lại những ca khúc nổi tiếng của ông. Chương trình do MC Minh Đức dẫn chương trình.