Anh Vân-Lưu Hà

Bình Định-miền đất võ, do NXB Trẻ ấn hành năm 2008. Để giới thiệu cuốn sách đến với đông đảo bạn đọc, nhà xuất bản đã gửi lời nhắn đến báo chí và trích dẫn cuốn sách. Sau khi eVăn.vnexpress.net đăng tải hai phần của cuốn sách này, nhiều độc giả đã gửi lời phản hồi tích cực: Bình Định-đất võ bị “oanh tạc”, trong đó có Quách Tấn, người Bình Định non nước và nhà văn dân gian Mai. · “Xã Nhơn Thạnh” của Mai Thìn. Cuốn “Châu Phi Hòa Bình Đinh” của tác giả Quách Tấn (1910-1992) xuất bản năm 1968. Đây là một bài xã luận nổi tiếng về phong cảnh, cảnh vật, phong tục và võ thuật. Qua so sánh hai cuốn sách, có thể dễ dàng nhận ra sự giống nhau của từng câu mà không cần quan tâm đến việc TS Đinh Văn Liễn đã thay đổi một số từ ngữ.

bìa sách.

Đã xuất bản Thành (2004) bốn năm sau khi xuất bản Văn hóa xã Nhổn, Bình Định-Lê trả nghệ thuật martiaux cũng trình bày những đoạn giống như tác phẩm của nhà văn Mai Thìn, đặc biệt là đoạn “ Cái ” của “ Thế ” ” Một phần ” răng ăn trầu Bình Định xưa. Mai Thìn cho biết trong một lần ghé thăm eVăn.vnexpress.net: “Lúc đầu, tôi rất ngạc nhiên và xúc phạm vì cuốn sách của tôi liên quan đến những kỷ niệm về gia đình và mẹ, Liên đã xóa những chi tiết riêng tư của mình và thay đổi nó tại địa phương. Vì quá nổi tiếng nên đã dẫn đến những sai lầm thú vị. Tôi rất phẫn nộ trước hành vi này. Trong số những người nghiên cứu và sưu tầm hồ sơ, tôi sẽ trao đổi trực tiếp với biên tập viên và tác giả để có câu trả lời rõ ràng. “- – Tác giả Đinh Văn Liễn quê ở Tây Sơn, Bình Định năm 1952. Ông có học vị Tiến sĩ sử học, từng là Giám đốc Thường trực Trung tâm Lịch sử thuộc Viện Khoa học Xã hội Thành phố Hồ Chí Minh, Phó Giám đốc Chủ tịch Hội đồng Khoa học Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh.- — Ông hiện là trưởng phòng nghiên cứu văn hóa xã hội TP.HCM.

Bình Định giới thiệu-Quê quán võ-sư Huỳnh Nghị nhắc lại: “Đây là công trình nghiên cứu tỉ mỉ về võ học và truyền thống dân gian tỉnh Bình Định. Tác giả đã sưu tầm và nghiên cứu rất nhiều. Các tài liệu quý của nhiều tác giả trong và ngoài nước …”. Trong lời tựa, Tiến sĩ Đinh Văn Liên cũng thừa nhận: “Sau hai năm ngẫm nghĩ về những di sản sách, tôi phải cảm ơn các bậc tiền bối, các nhà văn, các học giả một thời … Để lại một di sản. Tài liệu tham khảo này rất hữu ích cho người đời sau”.

Khi trao đổi với nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn, ông nói: “Sách biên soạn cho phép tác giả sử dụng tư liệu có sẵn, nhưng phải ghi rõ nguồn, số trang, in ấn, nhà xuất bản và tác giả cụ thể được tham khảo để đảm bảo tính chính xác về mặt khoa học. Ngay cả khi bạn không sử dụng toàn văn của tài liệu, miễn là bạn mượn ý tưởng, nhà xuất bản phải nói rõ sự thật ”. Tuy nhiên, trong cuốn “Pingding-Vùng đất võ học”, phần chép lại từ các nguồn khác không được để trong ngoặc kép (“…”), số trang và tác giả cụ thể không được ghi rõ. Mặc dù trong phần thư mục cuối sách, tác giả đã liệt kê nhiều tác phẩm, như: Non nước Bình Định của Quách Tấn, Lịch sử Việt Nam-Trần Trọng Kim, Tìm hiểu nhân vật Bình Định-Nguyễn Phú và Nguyễn Thiều, Bình Định’s Internet site… Đến tận đất dụng võ của Đinh Văn Liễn, nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn than thở: “Đối với loại sách khảo cổ học, b Ngoài lương tâm của tác giả, nhà xuất bản phải có những yêu cầu rất cao, họ phải rất cẩn thận trong quá trình điều hướng và đánh giá tiêu đề “trích dẫn”, và phải chú thích nguồn một cách tỉ mỉ và khoa học. Điều này có thể không a Một ví dụ đặc biệt, nhưng các loại sách biên tập, sưu tầm ở Việt Nam lại phổ biến. Hiện tượng sao chép, phát tán tài liệu trước đây tràn lan và đã trở thành vấn nạn. “

— TS Đinh Văn Liên:” Nếu sách này Tái bản é, mình sẽ làm lại bình luận “

– Mất bao lâuBạn có thể hoàn thành cuốn sách “Pingding Zone-Land of Martial Arts”?

TS Đinh Văn Liên. Ảnh trích từ “Đất Võng” Sau hai năm suy nghĩ, các nhà văn, học giả một thời để lại một cuốn sách cũ, và tôi viết cuốn sách này. Cuốn sách này đến từ nhiều nguồn khác nhau. Đây có thể chỉ là một phần nhỏ của cuốn sách, nhưng tôi đã đọc bài của 10 người trước đó rồi so sánh và nhận xét, cái nào cụ thể hơn bài tôi chọn. Ngoài các tài liệu đã xuất bản, tôi cũng kiểm tra thông tin trên Internet. Tuy nhiên, tài liệu chính mà tôi dựa vào là sách của Quách Tấn Non Nước Bình Định.

– “Bình Định-Đất võ” chỉ có phần thư tịch ở cuối sách, tại sao không tự chú thích và tìm xem tập của các tác giả khác được sử dụng trong sách của mình?

– Các nhà nghiên cứu luôn viết trước mọi thứ trong cơ sở dữ liệu. Khi tôi viết cuốn sách này, tôi đã ghi chú rất nhiều trong tất cả các phần chính của cuốn sách. Nhưng nhà xuất bản nói rằng có thư mục ở mặt sau của cuốn sách nên họ cắt bỏ những ghi chú chi tiết trong cuốn sách vì nó rất mất công.

– Nhưng một số công việc lắp ráp cần có những ghi chép khoa học, tôi phải làm sao? Bạn nghĩ các nhà nghiên cứu khác phản ứng thế nào với sự giảm sút này?

– Lẽ ra phải có dấu ngoặc kép và lời bình, nhưng vì nội dung nhiều quá, và do mình để mã nguồn trong thư mục tham khảo nên người đọc sẽ hiểu, nên người biên tập nói không cần, và họ cắt phần bình luận của mình.

– Cuốn sách này có được nhận xét từ khi nó ra mắt không?

– Tôi cũng lắng nghe các ý kiến ​​chính thức và không chính thức. Tôi hoan nghênh tất cả các ý kiến. Tôi cũng định tái bản cuốn sách này, và nếu có, tôi sẽ sửa và làm lại toàn bộ phần chú thích.

– Nếu một nhà nghiên cứu nhận thấy rằng nhiều hơn một tài liệu của họ xuất hiện trong sách, nhưng không chỉ rõ từ nguồn cụ thể cho từng phần, họ muốn làm cho nó lớn hơnirc; bạn nghĩ gì? -Tôi không coi so sánh giữa Pingding và đất dụng võ và các tài liệu khác: -Pingding-đất dụng võ (TS Đinh Văn Liễn) -Pingding đất non (nhà văn Quách Tân) tượng-Thành Đồ Bàn: Thành Đồ Bàn ở Vương quốc Chămpa cổ, thường gọi là Thành Cổ, nằm trên đường sỏi của hai làng phía Nam. An và Bắc Thuận thuộc huyện An Nhơn.

Thành phố này được xây dựng vào thế kỷ thứ 10 bởi vua Chiêm Thành thời Ngô Nhật Hoan, với bức tường phía đông quay về phía nam. Đó là hơn mười dặm trong chu vi và có bốn cửa ra vào. Đó là một tòa nhà rất mạnh. Bên trong xây tháp coi như bảo vật … Bên ngoài có dãy đồi Kim Sơn làm cổng trấn yểm phía tây, phía sau là núi Langcott làm tiền án, phía sau là gò Tartapu. Có núi tứ phía, sông uốn khúc quanh co.

Thành Đồ Bàn Thành Đồ Bàn thường được gọi là thành cổ, tọa lạc trên một đống sỏi, bao phủ Nam An và Bắc Thuận, hai thôn thuộc huyện An. Nhơn .

Thành phố này do vua Chiêm Thành Ngô Nhật Hoan xây dựng vào thế kỷ thứ 10. Bức tường gạch phải đối mặt với nam, có chu vi hơn mười dặm, và có bốn cửa ra vào. Việc xây dựng là rất mạnh. Có một ngôi chùa bên trong.

Bên ngoài có Jinsen Hill là cổng bao bọc cổng phía tây, và Longju Hill là tiền thân và hỗ trợ của gò Thập Tháp. Xa xa là sông uốn lượn tứ phía, biển cả mênh mông. Khí thế cường hãn như vậy, thật sự là rất nguy hiểm.

Pingding-vùng đất dụng võ (Tiến sĩ Ding Fanlianen)

Văn hóa dân gian của xã Renqing (Mai Xi)

Trước khi nhập môn, mọi người đều ăn trầu, đó là lý do tại sao nhiệm vụ của họ là xua đuổi trầu. Giúp Nguyễn Nhạc góp phần xây dựng nhà Tây Sơn. Con trai quen “hút thuốc”, đàn bà con gái chỉ ăn trầu không hút thuốc. Phụ nữ Bình Định ghét phụ nữ hút thuốc, rượu chè. Họ mở đầu câu chuyện bằng miếng trầu nên thường khuyến khích thanh niên nam nữ ăn trầu. Mỗi nhà cũng trồng vài cặp trầu bà gốc trong vườn. Cây trầu leo ​​trên cây thốt nốt, cây dừa hay cây ………… ——Mọi người ăn trầu giải sầu. Đó là lý do tôi có nghề lái trầu để giúp Biện Nhạc (Nguyễn Nhạc) góp công xây dựng nhà Tây Sơn. Có tục hút thuốc là đàn bà con gái chỉ ăn trầu, không hút thuốc. Người dân Bình Định rất ghét phụ nữ hút thuốc, rượu chè. Họ coi miếng trầu là đầu câu chuyện nên thường khuyến khích nam nữ thanh niên ăn trầu. Nhà nào cũng trồng trầu, gốc rễ trong vườn. Dây trầu bà trên cây thốt nốt, cây dừa hay cây … – Anh Văn-Lưu Hà

Ý kiến ​​của bạn?