Trần Dương Tử

– Cái ác đang rình rập trong lòng mọi người

– Khi cuốn hồi ký “Phương pháp trường lạnh” của anh ra đời, tất cả các nhân vật chính bị kết án tử hình đều rơi vào hoàn cảnh tương tự. mặt khác. Bạn đã từng mơ chưa?

– Thỉnh thoảng họ vẫn quay lại từ giấc mơ của tôi. Tuy nhiên, giữa tôi và họ gần như có khoảng lặng.

– Bạn nghĩ gì về cái chết?

– Tôi chỉ nghĩ rằng hai người đã chết, một cái chết bình thường và một cái chết bất thường. Tử vong bình thường do tuổi tác và bệnh tật. Đó vẫn không phải là một cái chết bình thường, chẳng hạn như một vụ tai nạn, một vụ giết người, hoặc một người nào đó phải chết để đền tội. Tuy nhiên, trong hai cái chết này, người chết có một điểm chung là muốn được sống yên ổn.

– Về phần tội ác, tại sao lại tồn tại lâu như vậy? Bây giờ, khi được “tử tế”, bạn có thể giải thích ngắn gọn về “nghịch lý” này?

– Để nói về gốc rễ của tội ác, hành trình phạm tội thì phải nói về nó cả ngày. Tôi chỉ muốn nói đơn giản rằng luôn có thiện và ác trong mỗi cá nhân. Không ai tốt hoàn toàn, và tất nhiên không ai xấu hoàn toàn. Cái ác ẩn chứa trong mọi người và chỉ biểu hiện trong những hoàn cảnh nhất định. Tuy nhiên, những người được đào tạo, giáo dục và có kỹ năng sống ít phạm tội hơn.

Nhà văn, phóng viên Nguyễn Tuân — Ai rồi cũng phải chết, nhưng đối mặt với án tử hình đã biết trước thì không dễ chút nào. Về thái độ chấp nhận cái chết, trong số những người bị kết án tử hình từng có dịp tiếp xúc với anh, những người tử tù nào để lại cho anh ấn tượng đặc biệt?

– Rất nhiều ấn tượng đặc biệt, bởi vì họ và tôi rất đặc biệt. Tuy nhiên, tôi đã gặp một tử tù và viết rất nhiều tâm thư, đó là Nguyễn Minh Châu (Nguyễn Minh Châu), kẻ đã sát hại 4 người ở tiệm vàng Kim Sen (Hà Nội) cách đây hơn chục năm. Cho đến ngày nay, tôi vẫn nhớ những lần gặp anh, có khi ở cơ quan điều tra, có khi ở phiên tòa đầu tiên, có khi bị giam trong xà lim … và thậm chí đã chứng kiến ​​khoảnh khắc này. Ngay sau đó, anh gặp vợ mình vào một ngày mưa. Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là trước giờ gặp mặt. Khi bị kết án tử hình, anh ta rất bình tĩnh và thậm chí không thể chờ chết được. Vào một buổi sáng tan học, sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi vô tình để ý thấy tay chân cô ấy. Anh ta dùng găng tay và tất để giữ xương sống. Công việc này không bao giờ được thực hiện giống như người thân khi người bình thường tắt thở. Tuy nhiên, khi nói chuyện với tôi, anh ấy luôn tươi cười giải thích: Vợ tôi nói vậy! Nghe đến đó, tôi chợt thấy buồn và tủi thân kinh khủng.

The Well of Identity

– Gặp gỡ tử tù khi bị kết án tử hình hoặc học cách tin vào bản thân. Quay và bắn không dễ, chọn vị trí khi tiếp cận nhân vật cũng khó, bạn chọn cách thể hiện của mình như thế nào trong những hoàn cảnh hết sức đặc biệt này?

– Trước hết, đó là một phóng viên có thể tiếp xúc với những vai diễn đặc biệt trong những hoàn cảnh đặc biệt. Sau đó đến như những người bình thường và nói chuyện với những người bình thường. Nghe này, tôi không nói nhiều về tội ác của họ sao? Tôi chỉ muốn ghi lại cảm xúc của họ: cảm giác gây ra tội ác tột độ; cảm giác lần đầu tiên bị giam trong xà lim; biết rằng cuộc sống với mình chỉ còn vài ngày, hay không thể đối xử với người mình yêu Tôi cảm thấy tiếc cho công việc kinh doanh đã hoàn thành. Đó là một loại đau đớn và tra tấn …—— Trước khi chết, mọi người thường hoàn toàn đúng. Bạn đã từng nghe về những bí mật được tiết lộ trước khi tử tù rời bỏ thế giới?

-Đừng. Tôi không có ý định lợi dụng điều này khi tiếp xúc với các tử tù.

– Chứng kiến ​​quá nhiều cái chết khiến bạn … khó xúc động? Không, tôi chỉ yên tâm rằng tôi cố gắng làm quen với việc duy trì sự điềm tĩnh cần thiết và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình với tư cách là một nhà báo.

– Mỗi nhà báo đều chọn cho mình một con đường riêng với sự may mắn và số phận của mình, vì sẽ dính vào bàn khác. Về phần Ruan Tuan, điều gì đã khiến anh gắn bó với nghề luật sư suốt 20 năm? Làm quen với nhiều bạn, viết nhiều thư tình, và làm quen với nhiều người đã trở thành mong muốn của tôi. Tôi thích viết về họ như chết đuối. Đây là cách tôi rời khỏi tập tin. Tất cả thời gian kể từ ngày đóHôm nay, có lẽ là một ban biên tập đáng tin cậy, tôi vẫn gắn bó với chủ đề này.

Bìa cuốn sách “Trường học Pháp rất lạnh”.

Con người phải chết và bi kịch … Phải sống — Tốt nghiệp đại học cảnh sát và trường luật, từng làm báo của bộ công an, có thể hiểu được rằng Nhiếp Tuấn đang làm “đúng chủ đề” đang theo đuổi Lĩnh vực phát huy tốt nhất những gì anh ấy đã học được. Nếu nhìn sơ qua, nó có giống “trái cây cuộn” không?

– Tôi nghĩ nhà báo cần có nhiều kỹ năng để tận dụng tối đa “vốn liếng” của mình. Trước đây, tôi học chuyên ngành Cảnh sát Kinh tế-Đại học Cảnh sát Nhân dân. Sau một thời gian hành nghề, tôi thấy công việc trinh sát gặp nhiều khó khăn. Nhưng bù lại, tôi có khả năng phân tích, dự đoán và phán đoán các sự kiện dưới dạng toàn văn. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nộp hồ sơ vào Viện Khoa học An toàn Công cộng để học các môn khoa học về trật tự an toàn xã hội. Tuy nhiên, sau một thời gian làm việc tại đây, tôi nhận ra sai lầm của mình nên quyết định đăng ký học chuyên ngành luật rồi chuyển hướng sang làm báo.

Công việc luật, nếu mình không hiểu luật thì khó luật. Đây không chỉ là một thuật ngữ, mà còn là một vấn đề bằng chứng và thủ tục. Nếu bạn “thiếu” những kiến ​​thức này thì bài viết này sẽ rất dễ dàng. Cho đến nay, tôi nghĩ mình vẫn đang đi đúng hướng vì tôi luôn ủng hộ cảnh sát. Đây là lẽ tự nhiên và không thể coi là “quả chín” mà là định mệnh.

20 năm cầm bút, tiếp xúc với nhiều người bị kết án tử hình, liệu nỗi ám ảnh này còn kéo dài? —Đau đớn. Nỗi đau không thể tả thành tên, nhưng nó như hàng ngàn mũi kim, chạm vào lòng người.

– Đối mặt với những người bị kết án tử hình, anh ấy nói, Samadhi có nghĩa là sống? – – – Có. Theo luật nhân quả .

– Người chết thì người thân vẫn phải sống. Cũng trong “Đạo luật vùng đất lạnh”, ông đã dành một thời gian dài để nhìn người thân của từng tù nhân bị kết án tử hình sau khi bị bắn. Dưới góc độ báo chí, đó cũng là một kiểu “nhầm lẫn”. Những kẻ tử tù phải chết trước, nhưng họ phải đối mặt với bi kịch của người thân. Dù thế nào thì họ cũng phải sống trong sự tủi hổ, tủi hổ trước mọi người. Tôi muốn viết chúng như một lời an ủi và chia sẻ vì chúng không phải là tội phạm, nhưng cũng có một số bình luận cho rằng chúng “gián tiếp” liên quan đến hành vi phạm tội. Để sống và vượt qua những khó khăn này, họ phải làm việc nhiều hơn cho người khác. -Ngày 1/7/2011, việc cấm bắn giết người tiêm chích ma tuý vào gia đình chính thức được đưa ra khẳng định người La tham gia lễ tang chính thức. . Là một “lão làng” tiếp xúc với những người bị kết án tử hình, ông nghĩ gì về quy định mới này?

– Đây là một việc làm rất nhân văn. Ngoài cái chết để cho tử tù được chết một cách thanh thản, không đau đớn. Hơn nữa, những người phải thi hành án tử hình cũng không phải chịu áp lực lớn, hiển nhiên tiêm thuốc độc đơn giản hơn nhiều so với bắn súng.

– Vậy, “lạnh lùng”, hồi ký cung đình của anh ta có lẽ là lần cuối cùng. Sách về những tử tù ở Việt Nam, những người đã chết trước khi chết tại trường bắn. Bạn nghĩ gì về điều này?

– Tôi rất vui khi thực hiện nhiệm vụ của mình.

NguyễnTuấn không chỉ … tử tù!

– Công việc bạn làm có thể nói là nhàm chán, lối làm việc nhàm chán là “hành xác” và được độc giả nhớ đến bởi cái chết thương tâm không ai ngờ tới. Bạn đã bao giờ cảm thấy tội lỗi hoặc đặt câu hỏi về sự nghiệp của mình vì ý tưởng này?

– Nói đến Nhiếp Tuấn mà nói tử tù hay tội nghiệp là không công bằng. Quả thực, công việc của tôi liên quan đến nhiều tội ác, đặc biệt là những tội ác liên quan đến tử hình. Nhưng bên cạnh đó, tôi cũng viết những bài về văn hóa, xã hội. Ngoài ra, tôi rất thích loạt bài về luật. Với kiến ​​thức và kinh nghiệm của mình, tôi đã viết nhiều bài bình luận hoặc phát hiện một số quan điểm lạc hậu, cần sửa đổi, bổ sung để luật hoàn thiện hơn. Tôi rất cảm ơn những bài báo này, vì chúng được “phơi bày” không chỉ trong luật hình sự mà cả luật dân sự, kinh tế, hành chính, lao động. Qua tác phẩm này, tôi đã có thêm nhiều kiến ​​thức và có thêm những người bạn mới trong lĩnh vực pháp luật .—— Anh sẽ viết tiếp về những tử tù ở đây trước khi họ được “tiêm thuốc” chứ? Định mệnh, và lần tiêm thuốc cuối cùng, để dành cả đời trong “đấu trường ma thuật không có lửa”?Lựa chọn tốt nhất của tôi nên là sự kết thúc. Trong tương lai, tôi hy vọng sẽ thể hiện bản thân thông qua các tin nhắn xã hội. Cuộc sống muôn màu, những thay đổi luôn diễn ra, và con người ta sẽ bị cuốn theo những cơn lốc này. Tôi hy vọng rằng trong công việc mới này, tôi sẽ viết một số bài báo thú vị. Ngoài tin tức, độc giả còn biết đến nhà văn Nhiếp Tuấn. Sau khi truyện ngắn “Cố nhân” xuất hiện cách đây ba năm, bạn có cuốn sách mới nào?

– Một biên tập viên đã giữ một bản thảo cho tôi. Đây là những câu chuyện buồn trong cuộc sống hiện đại, kể về những con người gục ngã trước bao cám dỗ. Những câu chuyện này chỉ dài 1.500 từ, nhưng hầu hết đều là những câu chuyện có thật mà tôi học được trên đường đi. Báo chí. I .

– Trang kí ức anh viết có nhiều chi tiết văn học, có thể dùng làm tư liệu xây dựng “lâu đài văn học”. Bạn nghĩ sao?

– Tôi luôn thích cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình. Nhưng bạn biết đấy, báo chí đã làm lãng phí thời gian của tôi trong một ngày và một tuần. Đến một lúc nào đó, khi không phải làm thời sự, tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho văn học.

Nhà văn, nhà báo Nguyễn Tuân sinh năm 1963. Tốt nghiệp Đại học Cảnh sát Nhân dân, Đại học Hà Nội, Khoa Luật. Hiện anh là trưởng ban cuối tuần của báo An Ninh Thủ Đô.

– Giải thưởng: “Tạp chí Tác phẩm mới” năm 1997 (nay là Tạp chí Nhà văn Hội Nhà văn Việt Nam) đạt giải Nhì; 1998, giải Nhất “Cây bút vàng” do Bộ Công an và Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức (1996-1998 Năm); Giải nhất báo cáo về gia đình của Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội, 2002.

Bài đã in: “Lời kêu gọi” (Tin tức, NXB Công an nhân dân, 2002); Bạn cũ (Tuyển tập truyện ngắn, NXB Hội Nhà văn, 2008).