VũNgọcHạnhDung
Đồng hồ phải quay nhiều lần. Đẩy hiện tại trở lại quá khứ từng giây. Một số thứ sẽ biến mất để nhường chỗ cho những thứ mới. Đã thay thế và đã quên. Cũng có những thứ không nằm trong quy luật. Giống như một sinh vật ngủ đông, nó cuộn tròn một cách yên bình trong giấc ngủ mùa đông, có thể kéo dài hơn cả cuộc đời. Nếu tôi gặp bạn thì sao? Nếu bất ngờ gặp lại em thì sao? Khi đó anh ấy không còn trẻ. Thời gian khiến tóc cô bạc trắng. Ánh mắt táo tợn đã được thay thế bằng ánh mắt điềm tĩnh và từng trải. Nhưng đôi mắt vẫn vậy. Một trái tim ấm áp và thấm thía. Có lẽ tôi sẽ xem nó trong vài giây hoặc lâu hơn. Có lẽ tôi sẽ thất vọng vì hầu hết các chức năng quen thuộc trong quá khứ đã bị loại bỏ. Thế rồi, ký ức như một cơn thủy triều dữ dội, bất ngờ phá tan con đập vững chãi mà tôi đã từng lao vào thực tại. Một lúc sau, tôi chợt muốn quên mình là ai, chạy từ đằng sau ôm chầm lấy anh mà nghe hơi ấm mùi mẫn năm nào. Không phải tôi muốn có anh mà là tôi khao khát những kỉ niệm, những hoài niệm, những tình yêu hoang hoải, những điều không bao giờ lặp lại trong đời. Chiếc băng đội trưởng đã đánh thức tôi. Ánh sáng rực rỡ phát ra ngày hôm qua chỉ khuấy động sinh vật đang ngủ đông nhưng không thức dậy, đủ để tôi biết rằng nó vẫn còn sống. Như hai người bạn thân lâu ngày không gặp, tôi chỉ muốn mỉm cười chào nhẹ nhưng đây là một ngày trong tương lai. Khi tôi gõ những từ này … đây là gì? Ai biết được … Không có gì tạo ra sự khác biệt? ? ?