Nguyễn Đình Ngọc Linh

Dưới đây là đoạn hội thoại giữa tôi và Vân.

– Bạn muốn mọi người gọi mình là nhà nào?

– Tôi đam mê nhất là thơ. Không quan trọng “ngôi nhà” là gì. Chỉ cần mình hết lòng sống với đam mê và thành công trong công việc. Điều quan trọng là các nhà báo, nhà phê bình, nhà văn, nhà thơ khi nhắc tên bạn đọc có được sự tin tưởng và tôn trọng của độc giả hay không.

– Cô ấy luôn để lộ hàm răng của mình một cách công khai và công bằng. Có quan điểm cho rằng bạn không thích những người trẻ – những người quyết tâm tìm cách cập nhật văn học?

– Tại sao bạn không thích chúng? Tất cả các nghiên cứu và thử nghiệm cần được hỗ trợ, đặc biệt là trong văn học và nghệ thuật. Tôi thích đọc những trang viết thực nghiệm của Nguyễn Bình Phương, Nguyễn Danh Lâm, Nguyễn Đình Tú, Nguyễn Ngọc Tư, Nguyễn Thúy Quỳnh, Nguyễn Hùng Hải, Tuyết Nga. Nếu sự đổi mới này, tôi sẽ ủng hộ nó. Không mặc áo mới, không đồng màu, phản cảm, không thẩm mỹ hoặc trái đạo đức bên ngoài. Vì con người theo đuổi những giấc mơ ngọt ngào, văn học chủ yếu nhắm vào nam giới. Ngay cả viết bài về cái xấu, cái ác, cái buồn cũng phải được nhìn nhận về giá trị nhân văn, kỹ năng lãnh đạo tốt, tạo niềm tin cho người đọc. Không thể làm méo mó, cảm tính, chủ quan xa lạ với con người và xã hội, cho rằng đây là đổi mới. Rất tiếc, nhiều cây bút trẻ hiểu sai các khái niệm về đổi mới và sáng tạo. , Để xác định khái niệm với những từ, ý tưởng và cách diễn đạt kỳ lạ. Kết quả là, trải nghiệm cải cách kéo dài hai giờ của họ đã bị lãng quên. Vì anh xa lạ với đời sống văn học nghệ thuật, xa lạ với công chúng .—— Cô có nhiều bài phê bình thơ và những vấn đề liên quan đến thơ. Bạn có không hài lòng với sự trải nghiệm và đổi mới của một số cây bút trẻ (như nhà thơ “dự báo không thời tiết”)?

– Thành thật mà nói, tôi không nghĩ vậy. Tập thơ này là một sự tìm tòi để tìm ra hướng đi mới cho thơ. Vì điều này chưa đủ sức lay động và thu hút sự đổi mới, mới lạ của độc giả. Tôi cũng nghĩ tại sao các nhà văn trẻ lại thoải mái và tùy tiện về văn chương như vậy. Thơ hẳn là một thứ rất đẹp đẽ và thiêng liêng, nó là kết quả của sự thăng hoa bất chợt của cảm xúc, tích tụ những phiền muộn, lo âu, đau đớn và hạnh phúc đã trải qua. Đọc thơ thì chỉ thấy kích thích không cần thiết, cảm thấy ngột ngạt, mới nhận ra thế giới và tình cảm con người bẩn thỉu như thế nào, bẩn thỉu thế nào, đó mới là điều đau khổ nhất. Nhà thơ .

Nhà phê bình Chu Thị Thơm .

– Nghệ thuật thơ là một phương thức sáng tạo thơ mới.

– Vào ngày cuối cùng của bài thơ “Tiu” của Nguyễn Thi, thật thất vọng và đau đớn khi chơi thơ, gào thét, và những động tác quái đản giữa sự hỗn loạn của văn học thơ. Thơ là một nghệ thuật ngôn ngữ, phải đọc bằng mắt thì mới nghe được. Tiêu chuẩn áp đặt phi thơ là thơ vô hình. Những phong trào này đã phá hủy thơ và khiến nó xa rời độc giả. Làm thơ cũng phải có cảm xúc, không gian cụ thể, không muốn làm gì cũng được, ồn ào. Nó được thiết kế cho các loại hình nghệ thuật biểu diễn như kịch, sân khấu, sân khấu, v.v … Tôi nghĩ đó không phải chỉ là cảm nhận của tôi .—— Đọc bài phê bình văn học của anh, độc giả sẽ nhận ra tính gợi cảm trong tác phẩm văn học Bạn có bị dị ứng không?

– Tôi nghĩ văn học nghệ thuật nên thuộc về đời sống con người và xã hội. Tuy nhiên, điều quan trọng là khi miêu tả hoặc phát triển đề tài, tác giả phải có sức ảnh hưởng, tài năng và gói văn hóa để thể hiện thành công bản thân. Nếu không, chỉ thơ, truyện ngắn và tiểu thuyết phản cảm sẽ làm ô nhiễm tầm nhìn của người đọc. Đã từ lâu, chủ đề tình dục không còn là chủ đề của văn học. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể thành công. Tình dục là đối tượng phản ánh hay chỉ là phương tiện biểu đạt? Đó là một bức xúc tâm lý cá nhân cần được giải quyết hay một vấn đề của đời sống xã hội? Tác giả nên nhận thức được tất cả những điều này. Một khi giới tính đã được xác định, nó phải được xem xét dưới góc độ văn hóa. Để những tác phẩm này không trở thành biểu hiện của sự chú ý rẻ tiền, các nhà văn phải vượt ra khỏi tác phẩm của chính họ. Tư tưởng, chủ đề, cách thể hiện … của tác giả sẽ giúp người đọc nhận diện đúng những vấn đề nhạy cảm, không chỉ giới tính. Không có tình ngườin.Nếu không có thế giới quan tích cực, lành mạnh thì sớm muộn gì tác phẩm cũng bị người đọc phản cảm và bị lãng quên. Không phải ai cũng có tài năng và trình độ như nhà thơ He Xuanxiang. Khi viết bài về tình dục, nữ nghệ sĩ sẽ sử dụng toàn bộ hệ thống hình ảnh thực tế để mang đến cho họ những ý nghĩa tư tưởng mới và có tầm nhìn, thế giới quan tích cực. Điều này giải thích tại sao các tác phẩm của các nữ họa sĩ họ He sẽ luôn tồn tại. Điều quan trọng là thông qua bản chất, người đọc không phải tìm hiểu nhiều kiến ​​thức. Nếu không, tác phẩm là tục tĩu, không hơn không kém.

– Hiện nay, các tác phẩm văn học đang có xu hướng đi vào những góc khuất của cuộc sống và thân phận con người. Bạn đánh giá như thế nào?

– Trước đây, những cuốn sách gây được sự chú ý của người đọc không nhất thiết phải phản ánh những vấn đề lớn trong cuộc sống. Đôi khi, chỉ một vài chi tiết được phát hiện và thể hiện một cách nghệ thuật với cái nhìn tích cực của tác giả, tác phẩm đã thành công rồi. Trong mối quan hệ giữa các điểm, đôi khi sau các điểm, chúng ta thấy một thời đại và một khu vực lớn hơn. Không phải nhà văn nào cũng có đủ vốn sống, vốn sống trải nghiệm để nhìn nhận và suy ngẫm về nhiều khía cạnh của cuộc sống. Vấn đề là ngay cả trong thế giới văn học ảo, người viết cũng phải có khả năng điều khiển nhân vật và sự kiện theo cách của mình. Theo tôi, không cần thiết phải viết một cách đơn giản một số sự kiện lớn mới bộc lộ được sự vĩ đại và thành công của tác phẩm văn học.

– Cuộc sống gia đình của hầu hết các nhà văn nữ đều rất khó khăn và hạnh phúc, bạn có nghĩ mình bị chi phối bởi nghề nghiệp của mình?

– Không phải ai cũng có thể dễ dàng chia sẻ kinh nghiệm đấu tranh độc đáo của sự nghiệp văn chương. Nếu những người thân yêu không hiểu và không chia sẻ thì sự nhiệt tình nghề nghiệp cũng có thể hủy hoại hạnh phúc gia đình. Tuy nhiên, nếu sự tồn tại của hôn nhân chỉ là tạm bợ, giả dối và cản trở tâm huyết với ngành thì những nhà văn can đảm sẽ chọn cách ra đi. Tất nhiên, không phải ai cũng bất mãn và không muốn chia tay, bỏ nhà ra đi. Một cuộc sống hạnh phúc theo nghĩa thông thường không hề dễ dàng.

– Bạn nghĩ hạnh phúc là gì?

– Tôi nghĩ hạnh phúc là được hết lòng sống vì tình yêu đích thực, vì tình yêu lớn lao của người khác dành cho mình. Điều này chỉ kéo dài khi các đồng tu lớn lên, và sẽ có ý nghĩa khi họ nghĩ về nhau và sống cùng nhau.

– Trong những vần thơ của cô ấy, cô ấy tràn đầy khát khao hòa bình và hạnh phúc, khao khát được yêu một tình yêu đích thực. Đây chỉ là một điều ước?

– Thơ là sự bộc lộ chân thực tình cảm, chân thật tình đời. Không ai có thể nói dối tôi. Nếu không có những cảm xúc tuyệt vời, không có một nhà văn, nhà thơ sống trọn vẹn và ý nghĩa trên cuộc đời này thì khó có thể làm thơ. Chỉ có vẻ đẹp thực sự, tình yêu mới có thể được tin tưởng và công nhận. Khi nhắc đến anh ấy, đồng tu cảm thấy tự hào, bình an, đáng tin cậy và hạnh phúc. Tình yêu, tình yêu bắt chước và tình yêu giả tạo là vô giá trị, chúng chỉ là những thứ vô nghĩa và làm cho đồng tu mệt mỏi và thất vọng. Nói về thông tin bạn nhận được là rất đúng theo lý thuyết phổ biến. Nhưng không hề. Tôi sợ gặp phải sự mỉa mai: “Nghe Jin Jin nói.” Tôi thất vọng, nhưng không bao giờ tuyệt vọng.

– Đọc bài thơ của bạn và thấy rõ nỗi thất vọng về triết lý và nỗi buồn của cuộc đời và thế sự? Liệu có một “nhân vật” cụ thể nào ngoài đời có thể thăng hoa và cống hiến cho thơ?

– Trong thơ khó che giấu. Đây là sự thật. Cho dù mai sau, dù không còn người đặc biệt ngoài đời, tôi vẫn sẽ dành tất cả cho thơ, cho thơ. Ai cũng mong rằng tác phẩm của mình có thể lan tỏa đến công chúng và được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Nhưng một thời gian, tôi nhận ra rằng có một công việc là đủ để viết cho một người. Một người khiến tôi hạnh phúc hơn nỗi đau nên ở trong tim tôi và trong thơ tôi. Với tôi và cuộc đời này, thơ không hề phù phiếm. Tôi không muốn cảm xúc của mình chi phối từ nỗi đau. Tôi không muốn chút nào …

Nguyễn Đình Ngọc Linh muốn