Đàn gà này phải “cắt tiết” từ “tháng ba, tháng tám”. Trong ngày lễ Quốc khánh, miệng anh thường dùng để ghép Bánh chưng, giò chả, sau đó chỉ dùng canh béo và cơm trắng để trở lại tốc độ bình thường. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân (chỉ cô ấy biết), kết luận rằng “con trống”, đủ âm dương, được lấy ra để nở ra “con gà mái cao cấp” duy nhất và xuất phát từ đàn. Làm việc với các cháu và bản thân cô để tránh cho hàng chục quả trứng vào nồi trước khi thức ăn kém ngon miệng nuốt vào miệng. Đầu, nhưng tôi chỉ có thể ăn, và có rất nhiều gà trong trò chơi.
A Vào thời điểm đó, tôi không biết cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu … Xin lưu ý rằng nó bị đóng băng vào cuối mùa xuân. Nếu bạn chạy và nhảy nhiều, Bạn sẽ cảm thấy đói. Lúc đói, tôi khui bàn ra đĩa cơm trộn nước. Nước tương và ít cà chua xắt nhỏ, cộng với một nồi bắp cải truyền thống thì nhạt và ngấy khiến tôi chỉ muốn khóc. Bà nội tức giận. Biết đâu, cô ấy đang ngồi trên con gà đang ấp, những nếp nhăn trên khuôn mặt kiên nhẫn của cô ấy.
Sau đó, khoảng hai mươi ngày sau, một đàn gà con lông vàng trông giống như một bầy gà con. Cả hai cùng bước vào sân như hai que tăm trong ánh nắng hiếm hoi dưới chân đứa bé. Cô ấy làm việc rất chăm chỉ. Vì ẩm ướt, nền đất ẩm ướt, có khi mưa to cả tháng trời, lá mục, mốc meo, gà bệnh sắp chết.
Sáng nào tôi vào chuồng gà, chim cứng lại. Nâng cao chân. Chúa là khuôn mặt khép kín của anh ta. Cô đã chôn con gà không may mắn dưới gốc cây trong vườn. Trong mười năm tuổi thơ, không biết bao nhiêu lần tôi nhìn thấy mẹ cầm chiếc xẻng nhỏ, dùng xẻng nhặt, đặt gà xuống rồi nhẹ nhàng đắp đất lên. Mỗi lần như vậy, khuôn mặt cô đều nặng trĩu và đau đớn không thể nói thành lời.

Gần một trăm con đã nở, và chỉ còn lại bảy hoặc tám con. Nhưng sáng nào cũng vậy. Cô dậy sớm mở cửa chuồng, gà chực chờ nhảy tung tăng. Lũ trẻ chúng tôi đã chuẩn bị những thúng ngô và những trận lúa. Gà con thi nhau ăn, mổ nhau. Khi ăn no, tôi đi uống một thau nước đổ trong vườn. Con cái vỗ cánh, con gà gật gù trong bóng râm, những con khác tranh nhau giành giật. Con gà mái hoa mai, con trống hoa mận và con c xinh đẹp luôn là “chủ nhân”. Có khi hai ba con tranh nhau một con rồi tranh cãi gay gắt, phải dùng đến vài chiếc bát đĩa mới phân biệt được rửa bát, lau nhà. Họ đi xung quanh và mọi người nhận được khoảng mười. Những sợi dây còn lại rất xấu, nhỏ … là của anh ấy.
Điều này khiến mỗi đứa trẻ “có trách nhiệm” hơn với con gà của mình. Ví dụ: trong nửa ngày, cắt khoai tây luộc để cho gà ăn và gà của mọi người ném chúng to hơn và ngon hơn. Gà của chúng ta không thể chỉ ăn vỏ, cũng không thể ăn lớp trên cùng. Rồi có chuối bào, rau lang cho gà, món nào cũng có “ưu tiên”.
Đặc biệt khi mùa hè đến, được nghỉ hè, chúng ta dành nhiều thời gian cho việc ăn uống và chăm sóc bản thân. Những con gà. Nhà gần ruộng, sáng chiều mưa lũ. Những con nhái, có khi cả người mập mạp, đùi như chân ếch, đem cân đập thúng rồi dắt vô vườn. Đàn gà lộn xộn, đuổi theo nhảy bắt chước, cãi cọ nhau ầm ĩ.
Khi chúng ta đánh nhau với gà, những con gà này cũng cãi nhau để chép. Đôi khi, hai con có cặp mỏ giống nhau trong cuộc bắt chước, vùng vẫy mà không bị ngã, leo đến một góc vườn, rồi con khỏe hơn chạy xung quanh và nuốt chửng. Hai đứa trẻ có vẻ bối rối trước đàn thú vui vẻ nhưng đành bất lực.
Một số con vật tham lam quá lớn, cổ duỗi thẳng, trợn mắt và nuốt chửng. Mấy đứa con gà con ai cũng đỏ mặt, lo chết ngạt. Cả đám lao vào, túm lấy con gà, vuốt cổ cho nó trôi, thở phào nhẹ nhõm. Thỉnh thoảng rảnh rỗi chúng tôi lại dắt gà đi cắt lông, tắm rửa, chăm sóc cho các bé.
Buổi trưa nắng chói chang, mẹ đi ngủ không ai nghe. Cứ mỗi chúng một con gà, kẻ thù sẽ nói chuyện với nhau. Nói là nói đến oai phong, nhưng thông thường người ta đóng vai nào cũng như mình và đại diện cho con gà. Tôi không biết con gà này có thể hiểu được gì ngoại trừ việc mắt và mũi nhắm nghiền. Đôi khi anh buồn ngủ quá. Ngoài ra, đôi khi nó giả vờ nhắm mắt để khỏi phải thúc thủ, gật đầu và bỏ qua từng khúc mắc của chủ. -Mẹ tôi rất lo lắng. Suốt ngày loanh quanh chăn gà, ôm gà, lưới gà chật kín người, còn nói chuyện với gà, liệu có… chỗ trốn? Có thể mẹ đang âm thầm làm “phép thử” nhưng chúng tôi vẫn linhHữu ích, năng động, không ai có biểu hiện lạ, nhưng … thích gà. Với cách này thì tôi có thể yên tâm. -Ngoài ra, ba mùa hè mà không có sách, không có con gà mái che chân thì chúng ta không tìm cách chơi khác. Lên núi hái trái lội sông rất nguy hiểm. Nuôi gà vừa có lợi lại vừa thú vị. Mẹ đừng quá lo lắng.
Chúng tôi có một người mẹ ủng hộ, người quyết liệt hơn. Bên cạnh con gà cả ngày. Sáng lao vào nuôi gà, tối về luôn lo đếm hết đàn gà trong chuồng. Lang thang là một mớ hỗn độn, tôi vội chạy sang bốn người hàng xóm hỏi xem có thấy gà của họ không, xuống sông, cắt cả hàng rào và tìm thấy gà. “Vớt” con gà về, ôm chặt rồi thả nhẹ vào lồng, y như … “Chúc ngủ ngon” trong phim.
Chị tôi còn nghĩ ra “thiết bị chống trộm” qua đòn roi đổ sữa hộp lên cành tre cạnh cửa chuồng. Nếu kẻ trộm xé cành tre để bắt gà và chiếc bình sữa kêu éc éc, ta sẽ tóm gọn chúng nhanh chóng.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, chúng tôi nghĩ về những tên trộm. Làm sao tới được chuồng, bò tới bò lui cũng không kịp hoàn hồn, bởi vì nghe thấy tiếng “chuông” cực lớn, chúng tôi bị hất lên đầu, ngã xuống, bị trói xuống đất, sướng quá. — Chúng tôi không chỉ nói to, mà còn tranh nhau xem ai ra trước, ai cầm dây, ai cầm rổ. Tên trộm bên ngoài sẽ cảm động khi nghe nó, bởi vì chúng tôi không muốn hạnh phúc trong tình huống này.
Nhưng chỉ vài phút, cãi nhau chán ngắt, cả đội đánh nhau đủ thứ. . Tên trộm bước vào nhà, lùa người ta ra khỏi giường, không biết nói gì.
Lúc đó chỉ có bà tôi là thức, nghe từng cơn gió ngoài hiên, từng tiếng chó sủa đằng xa. Thậm chí không có tiếng gà huấn luyện hót trên cổ lúc nào không hay.
Sau đó là cuộc cạnh tranh khốc liệt để giành lấy con gà trống, và con quạ háo hức xông lên. Hàng chục con từng đàn đứng giữa vườn vỗ cánh đập cổ dữ dội. Hóa ra buổi chiều yên ả bị gián đoạn bởi tiếng gáy lố bịch.
Đây cũng là con gà mái đang cố gắng tìm nơi để đẻ trứng. Cô lót một ít ống hút tròn sạch sẽ vì chúng đã được cho vào chuồng. Tuy nhiên, một số cô gái sinh con, cãi vã, rạch mặt, đỏ mặt, rồi đi loanh quanh nơi đống tro tàn. Một cô gái thậm chí còn nhảy vào nhà và đẻ trứng trên tấm thảm chùi chân.
Những quả trứng “hồng hào” tuyệt đẹp chứa đầy những giọt máu đỏ được chúng tôi âu yếm lấy máu nuôi chúng về tổ. gửi đi. Hãy coi thiền một cách hào phóng như những “chiến tích”. Tất nhiên, nếu có nhiều gà được sinh ra trước, thì chúng rất kiêu ngạo. Gà chưa đẻ bế con tung tăng trong khi chờ đẻ quả trứng đầu tiên phải ăn rõ hơn.
Hái trứng mỗi ngày đều có niềm vui mới. Ở trong ổ quá dễ dàng nhưng không phải lúc nào gà cũng nằm đúng chỗ. Khi chơi trong rừng tre chuối mấy lần, chúng thấy vật tròn, trăng trắng, lũ lượt kéo đến. Điểm đến của cô gà mái ngọt ngào. Một con háo hức mang nó về nhà, trong khi con kia tiếp tục xem qua tất cả những con gà có sẵn để tìm thêm trứng.
Bất cứ khi nào họ tìm thấy một quả trứng, họ sẽ hét lên. Khu vườn, lê những bước chân khác, lao về phía trước. Từ đó, chúng ta quen với việc tìm kiếm, hái lượm, không chỉ ham vui mà còn không để ý đến môi trường sống.
– Nhưng, vì cái miệng mỗi ngày, giỏ trứng sẽ không bao giờ đầy. Mọi người đều mong chờ nó. Cái chảo gang khô muội quanh năm bỗng chốc lôi ra đánh, cứ thế ngày này qua ngày khác trơn bóng nhờn. Không kể trứng tráng, trứng tráng với cà chua, trứng nấu canh …
Trẻ thiếu đạm sẽ không bao giờ có đủ chất. Sau khi ăn hết trứng thì cho bibimbap vào nồi và đánh thêm vài bát nữa. Ăn trứng mười mấy ngày vẫn không thấy ngán, nhưng đổi lại có ăn, bà đem trứng ra chợ bán, bỏ tiền ra mua ít đậu hay miếng thịt. Vài tháng sau, bữa cơm này bớt buồn và buồn hơn. Hầu hết mọi người chỉ lo lắng rằng không có thức ăn để ăn khi gà mái đẻ cùng một lúc. Trời bắt đầu mưa và gà có khả năng rung và kêu. Cô ấy không quan tâm đến ma túy, nhưng cô ấy dọn dẹp chuồng trại và trang trại để tránh bệnh tật. Không ai nói chuyện với chúng tôi, nhưng mỗi lần có một con gà … Vui hơn là ăn mừng. Ai cũng lo lắng và háo hức muốn nặn thì… miếng thịt sẽ rời đi vì bà lo rằng miếng thịt sẽ mỏng đi.
Thường chỉ có gà rán nướng. Vì đông con nên rang con nào cũng được, trừ đám giỗ luộc gà còn cho thêm chút xíu muối ăn, khi “nồi to nước rút xương”.Thịt gà thơm, mặn mặn ăn hoài không ngán.
Vào năm học mới, do bị ốm nên số gà mất một nửa vì phải bán gà kiếm tiền mua sách, quần. Đưa áo cho chúng tôi. Những đứa trẻ còn lại đang được chăm sóc chu đáo hơn vì đây là ngày Tết đủ nguồn cội.
Trời đang đổi thay, đúng như câu thơ của thi sĩ Xuân Kỉên mà chúng ta thường đọc: “Năm nào cũng vậy / Khi gió đông về / Anh chăm đàn gà / Mong trời đừng sương.”, Cô tiếp đất, chờ đất đắp lồng, lót ổ cho ấm. Càng về cuối năm, chị chăm đàn gà nhiều hơn. Khi đó, gà chỉ đẻ được vài quả trứng và chúng tôi không thể ăn được nữa, vì mẹ phải bán đi để mua gạo, mua thêm chăn, thêm áo. Cô ấy thức trắng đêm, nếu trộm phòng theo đợt thì coi như mất Tết. Mỗi khi nghe thấy tiếng chó gầm gừ từ xa, cô lại bật dậy. Bên ngoài, chiếc bình sữa lăn qua lăn lại, như thể “có người đang nhổ cành tre, làm cô khó chịu.-Chúng tôi đã bận rộn với những khúc ruột béo ngậy này, ở phía sau, thỉnh thoảng lại thấy cô ngồi sưởi nắng, ngắm nhìn. Gió đông thổi vào đuôi gà khiến con gà nhấp nhô như một cục bông. Lúc đó chắc hẳn điều đó đã nằm trong tâm trí cô. Cô đang tính toán thời gian, tiêu xài và chụp ảnh. Đủ rồi đi.
Tết đến rồi mới chợt nhớ hôm nay không có đàn gà, ai cũng buồn, khi đã là bạn bè quanh năm, thời gian sắp “chia ly” chẳng làm được gì .
Đi học. Ngày cuối cùng của cô cũng đã qua, cả gia đình đi vắng, vội vã về nhà, chuồng gà trống trơn, mọi người thu mình vào một góc ngồi khóc, cô đợi cho bớt ám ảnh rồi lấy mấy cái áo mới ra, vui như Tết. Khoác áo, chạy loanh quanh nhìn mấy nải chuối cau góc nhà, chắc năm nay Tết lớn lắm.
Mấy năm nay gà nhiều, có mấy năm mưa dầm dề, sau Tết. Hơn một tháng sương mù giăng kín, gà chết nhiều, ngày nào cũng ăn thịt gà còn nhỏ, đâu biết rằng các bà các mẹ đang lo co thắt ruột, Tết thì người quần dứt áo, người mặc áo. Thôi quần. Ngoại trừ con gà đêm giao thừa, cô út còn lại không có gà. Bì và nấm, nồi canh măng và vài xiên thịt, ai cũng buồn. Hai con gà mái là năng suất cao nhất và ngon nhất Một con sinh ra, một con gà trống nuôi con là báu vật ta nâng niu, chỉ thiếu nước mới lên giường, Chính vì thế mà những năm tháng ấu thơ được nghe tiếng gà gáy, vòng đời của bầy gà làm ta trưởng thành, cuốn sách này. Đưa người đọc đến với thị trấn miền Bắc những năm 1980. Cuốn sách này như một lời thủ thỉ của người mẹ, kể cho con cái nghe về khoảng thời gian nghỉ Tết, khi còn thiếu thốn nhưng chan chứa tình yêu thương. VnExpress trích dẫn tác phẩm này .– – >> Xem thêm: Phần Một “Chút Lễ Hội Mùa Xuân”, Quần Áo Hội Xuân Thiếu Nhi, Cành Đào Mùa Xuân