Giả vờ là Hiếu
– Lẽ ra bà phải ở nhà dọn cơm cho khách nhưng vợ chồng con trai không đồng ý. Bà vẫn mặc một chiếc áo khoác nhung đỏ thẫm cũ, quần đen, tóc buộc dây thun, bà bẽn lẽn đi sau chồng và chào mọi người.
Tiehong vừa nhìn thấy Hải Lôi đã vui vẻ bước đi chào:
– Trời ơi, Huaban vui quá, cô ấy tên là Hy Lei, vâng, Hy Lei càng ngày càng xinh đẹp ! Anh Hứa, gia đình anh rất hạnh phúc.
Cô ấy vẫn để tóc xoăn dài và mặc một chiếc váy một mảnh sang trọng và quý phái. Hy Lôi nghe xong liền lễ phép chào hỏi: -Tiểu Tiểu Hồng, ngươi nói nhiều quá, vẫn còn trẻ đẹp.
– Ôi trời, những người tôi thấy không chỉ xinh đẹp mà còn biết nói nữa! Con trai à, nếu có một người con gái như vậy, con vẫn mơ và cười mỗi ngày!
Khi Tiểu Hồng khen Hy Lôi thiếu thực tế, mẹ chồng cô chỉ cười mệt mỏi. Mọi người ngồi xuống, anh Huatlong kêu mọi người gọi món, có người là cấp dưới của anh, mọi người đều từ chối và bảo đứa trẻ được bảo chọn! Mẹ chồng khó tính vội xua tay. Cuối cùng, người đàn ông chịu thua nhau, và Tiehong vui vẻ tiếp nhận thực đơn. Đầu tiên cô lịch sự hỏi:
– Con trai, con thích ăn gì?
– tùy thuộc vào bạn. .
Tiểu Hồng nói:
– Con trai, ngày nào con cũng ở nhà vất vả, vất vả rồi, giờ phải cho con ăn, gọi đồ ăn cho em đẹp, vừa có tác dụng thẩm mỹ. Tôi biết ở đây có món súp chim bồ câu rất ngon. Hy Lei, chọn lô hội cho bạn.
Tiếp theo, tôi hỏi mọi người họ thích ăn gì hoặc không ăn được gì. Cân nhắc mọi người, cuối cùng tôi gọi 6 món nguội, 8 món nóng và súp với thịt và rau. Hấp dẫn và tiết kiệm. Hy Lôi cũng phải thán phục. Sự lựa chọn thức ăn cho biết mức độ giao tiếp của một người! Thảo nào cha dượng lại thích người phụ nữ này đến vậy!
Sau một thời gian, mọi đĩa thức ăn đều được nhắc đến. Tiehong ngồi cạnh ông Huatlongtian, thỉnh thoảng còn nhặt rau cho ông, thậm chí có một số đồng nghiệp ngồi gần đó, trông rất thoải mái, không phải vì những lời đồn thổi khác. Đứng sang một bên, Hải Lôi nghĩ, có lẽ do con người vốn thông minh và chưa giấu giếm điều gì nên cây không sợ chết!
Hy Lôi âm thầm quan sát thấy Tiểu Hồng không chỉ xinh đẹp, có thể hiểu chuyện mà còn có kiến thức chuyên sâu. Có thể kể ra rất nhiều câu chuyện từ một món ăn rất thông thường đã hình thành nên văn hóa ẩm thực của Trung Quốc cách đây 5 nghìn năm. Tính tình sảng khoái, người sau mời rượu, liền uống cạn rượu thậm chí còn kể chuyện cười để làm bàn thêm Juice và mẹ Hua Bin ngồi lặng lẽ, cười một cách máy móc như một con rối, ngược lại thì lặng lẽ nhặt thức ăn, không còn giả vờ tự hào như lúc ở nhà nữa. .
Giữa bữa tiệc, mọi người tặng quà cho ông Walter. Hy Lôi và Hứa Bân cũng mua quà, một chiếc khăn quàng cổ đẹp nhưng đơn giản, không đắt tiền, cũng không sợ mẹ chồng quấy vì tiền, Hy Lôi khi mua cũng nghĩ vậy.
Tiểu Hồng đưa cho anh một chiếc thắt lưng, Hy Lôi nói, đây là thương hiệu BOSS, giá tất nhiên không rẻ. Anh Hứa Trường Thiên có mấy khách hàng:
– Sinh nhật uống vài ly rượu cũng vui, không phải tốn tiền mua quà.
Tiểu Hồng cũng là khách: -Huỳnh, trước sinh nhật anh tặng khăn cho em, hôm nay chỉ nhìn đồ đẹp, hôm nay sao dám vươn tay! Hơn nữa, tôi thấy thắt lưng của bạn đã bị mòn.
Mẹ chồng cũng lễ phép nói:
– Dạ, mẹ xem con một mình nuôi con, tiêu tiền nhiều nơi lắm. Tiền, mua gì cho nó?
Tie Hong cười nói thản nhiên:
– Một người sống phải có bạn bè, đúng không? Không phải như tôi đã nói với chị đâu, chị ơi, chị ở nhà nhiều quá, anh Hứa là người có uy quyền, thắt lưng có sờn thì chị xấu hổ lắm! -Vậy thì cô quay sang Hứa Trường Thiên, – Thưa anh Hứa, ngay cả anh cũng không biết chăm sóc em gái. Anh ta mặc vest và đi giày da, nhưng không thể mua quần áo mới cho em gái. Chị ơi, hôm nào rảnh chị chở em đi mua sắm.
Cô ấy nói gì làm mẹ chồng xấu hổ, không biết nói gì.
Cuối cùng, Haili về nhà vệ sinh và gặp Tiểu Hồng ở đó.
Tiểu Hồng cũng nhìn thấy Hy Lôi, hai người cười với nhau. Tie Hong đang rửa tay đột nhiên nói đầy ẩn ý:
– Nói chuyện với mẹ vợ của anh ta thật khó!
Hy Lôi ngạc nhiên không biết có phải anh đang phát hiện không. Vì vậy, cô ấy giả vờ:
-Điều này là bình thường.
Tiểu Hồng bật cười, sau đó thì thào tự nói, vỗ vai Hy Lôi:
– Đối với mẹ chồng không cần thật lòng, không quá nghiêm túc, chỉ cần một lời nói khả ái!
Hy Lôi ngẫm lại lời nói của chính mình, Tiểu Hồng lặp lại:
– Trước đây, bởi vì không tới được “vương quốc” này, cuộc hôn nhân của tôi không thành. Ngày thường không dễ dàng như bạn nghĩ, nói trắng ra thì chẳng khác gì chiến tranh, phải học nghị lực của cháu trai, nếu có dũng khí duy trì trận chiến thì sẽ thua thảm hại. Đất.
Lời nói của Tie Hong không phải là không có lý do, nó đầy triết lý. Hy Lei có thực sự đáng sợ khi nghĩ đến đường về nhà?
Quay đầu nhìn mọi người trong taxi, không ai lên tiếng, vẻ mặt nặng trĩu của mẹ chồng khiến cô phì cười. Lạnh .—— Cơn bão đang đến!
3.
Có chuyện gì vậy, bà mẹ chồng bắt chuyện ngay khi cô bước vào. Nó khác với sự nhút nhát và cẩn trọng lúc trước.
– Họ hứa rằng bạn thật tốt bụng! Anh này và em thân thiết quá. Tại sao tôi không biết khi bạn đưa khăn cho cô ấy?
– Sinh nhật cô ấy năm ngoái, bạn bè mời, ai cũng tặng quà, còn bạn thì không được đi! Sao hôm đó anh không nhớ rủ mình đi cùng nhau mà anh từ chối. -Phụ rể ngây thơ giải thích .—— Đưa thắt lưng cho anh ấy là có ý gì! Tôi muốn giữ trạng thái của bạn, nó quá tối.
— Cái này có nghĩa là gì thì khỏi phải nói, thấy thắt lưng cũ thì mua thắt lưng mới, dùng làm gì!
Mẹ Chồng nghe tin xong còn tức giận:
– Thắt lưng trên quần áo của cô ấy, sao anh ấy lại nhìn thấy, anh ấy đã làm gì cô ấy mà bắt anh ấy phải nhìn thấy chính mình Loại cơ thể. -Chồng có vẻ rất chán:
– Sao không thể gạt anh ấy sang một bên như vậy, ai không thấy, chỉ có mình anh không thấy. Đừng vô lý nữa.
– Ai vô lý, ai vô lý? Bạn không liên quan gì đến cô ấy. Tại sao cô ấy lại tặng bạn một món quà quý giá như vậy? Không quan trọng. Tại sao mỗi lần bạn đi ăn tối, cô ấy lại gọi cho cô ấy? Tại sao cô ấy lại nhờ bạn giúp đỡ? ?
– Đó sẽ là loại quan hệ nào. Tôi thừa nhận rằng bạn có một mối quan hệ, bạn có hài lòng? Phương Xảo Trăn nhìn tôi, chỉ biết mắng chồng ở nhà, tôi còn không nói một lời, người ta làm sao có thể tự mình nuôi dạy con cái được, không phải lúc nào cũng đẹp hơn mình, ăn mặc đẹp hơn mình. nó tốt. Chỉ là .—— Bà mẹ kế nhìn thấy cha dượng, nói xấu hổ không nói lời nào, đẩy cha dượng ra một chút rồi khóc:
– Bảo bối gia, ngươi thật không trung thực, Tôi có đang tiết kiệm tiền cho ngôi nhà này không? Cô ấy thật đáng yêu, tại sao bạn không sống với cô ấy!
Cha dượng của cô cũng rất tức giận quát:
– Ai cứu cô với, lần nào đưa tiền bảo cô mua quần áo cũng dọn -le, nói gì thì nói. Nhìn em mặc nó, mấy giờ rồi, mỗi khi đưa em đi chơi, anh thấy ngại quá! -Hai người cãi nhau gay gắt hơn và hoàn toàn quên mất con trai con gái
– Mẹ chồng quát:
– Nó chê tao, giờ nó chê tao, bằng không thì có liên quan gì đến con hồ ly Tiểu Hồng, mày à. Tại sao lại chỉ trích tôi? Tôi phục vụ anh ta, phục vụ anh ta, không có người phụ nữ khác có thể như anh ta, và bây giờ anh ta chỉ trích tôi.
Người cha dượng giận đến mức không nói gì, ngã xuống phòng khách thở dài khi nhìn thấy. Con trai bà vợ đứng bên cạnh ngơ ngác nói:
– Về phòng đi, ở đây không có việc gì!
Mẹ chồng giờ nghĩ đến cảnh vợ chồng đứng trên “lãnh chúa”, nhớ đến tấm ảnh Haili mình vừa nhìn thấy, liền tá hỏa, bà hét lên với Haili: -Xem anh đang nhìn cái gì, đứa nhỏ đáng yêu có gì đâu. !
Hy Lei đang chuẩn bị làm việc thì Reignwood được đưa về phòng:
– Ok, xin đừng bắt lửa. Mẹ rất tức giận vì điều mà mọi người đều ngạc nhiên. Quên đi, mẹ vẫn bình thường một thời gian.
– Nói cho tôi biết họ đang tranh cãi điều gì! Bạn đang giận ai? Điều này có tội không? Không phải lúc đầu bạn vẫn nói nó khá đẹp sao? Tại sao bạn không nói bất cứ điều gì bây giờ. Tại sao bạn bắt ai đó và cắn người đó? Tôi không đồng ý với cô ấy, nhưng không thề với cô ấy!
– Bà ơi, bớt nói đi bà, bà đừng nói nữa, đừng ác mồm như mẹ cháu.
Khó trách Hy Lôi bớt giận, bên ngoài cãi vã cũng không ít, tiếng khóc vừa rồi chỉ là tiếng nức nở nhỏ. Không lâu sau khi hai bố mẹ chồng im lặng, Huaban nhìn thấy mẹ mình đang ôm chăn vào phòng ngủ. Xem ra, cơn tức giận lần này của hắn rất khó tiêu trừ.
Còn tiếp …
(Trích tiểu thuyết “Sống chung với mẹ chồng” của tác giả Hiếu, do NXB Văn học ấn hành)