Lần đầu tiên tôi viết về bạn là vào ngày 15 tháng 6 năm 2013 – một buổi sáng sớm của một ngày mới, khi mọi thứ xung quanh bạn đang say giấc nồng. Trước thềm Ngày của Cha, tôi nghĩ đến mẹ, nước mắt tuôn rơi và một câu trong bài thơ “Em cần anh, vì cuộc đời ngắn lắm” – bao nhiêu tình cảm và tình yêu tôi đã tích lũy trong bài thơ này, tôi nghĩ rằng tôi không thể Viết bài hát thứ hai như thế này.
Nhưng hôm nay, tôi nghe giai điệu của bài hát “Father and Son” do cậu bé 12 tuổi Mai Zhicong hát trên TV, tôi chỉ biết im lặng và muốn khóc. Cậu bé hát say sưa, hòa cùng cảm xúc của bài hát. Chỉ cần nghe ba từ “Con nhớ mẹ” trong bài hát đó thôi cũng đủ khiến con phải câm nín rồi bố ạ. “Con nhớ mẹ, con muốn về … Mải mê mặc áo ấm. Cuối đời con không nỡ rời xa Cha thân thương nhớ con!”
Hình ảnh cha lại hiện về. Vì ca từ, giai điệu khác cũng là nỗi buồn của tôi.
Anh nhớ em- dù cuối tuần về nhà thì em vẫn phải ở gần bố mẹ và các cháu. Nhưng bố đã qua sáu đầu rồi. Như những chiếc lá vàng mong manh. Lá đã úa vàng rồi, gió run rẩy cuốn bay bất cứ lúc nào, nên trong lòng em luôn có một nỗi sợ: Em lo ngày ấy gió sẽ cuốn em đi. Bài thơ này dành tặng cha.
Người cha nào cũng dạy con mình không được khóc, vì con là con, con không khóc vì những điều vô nghĩa, nhưng xin gửi những giọt nước mắt này đến cha. Cần biết thêm rằng mái nhà không nóng. Nếu một ngày ánh sáng của cha tôi rất lạnh, đôi tay bếp than của tôi không sáng lên – bạn sẽ đi đâu trong bóng tối của ngôi nhà? (Dẫu biết bao tăm tối tuổi 30 đã qua) Không đợi chờ, không quay đầu lại, anh nhớ em … dù chỉ một phút đã trôi qua?
Lá mùa này rụng nhiều dưới mái hiên Em gánh cả bầu trời như chiếc lá đớn đau Màu vàng bay trong gió … khiến đời em tràn đầy màu xanh.
Vầng trăng buồn, nhỏ dần rồi lại tròn, nhưng cha anh đi qua, mất … khi cha anh chỉ còn một phép thuật.
Gió thổi bay những chiếc lá rơi ngoài hiên, tôi quỳ xuống cầu mong mùa tạnh gió. Ít mang theo bên mình là nỗi sợ hãi lớn nhất đời Biết thu nhiệt vào đâu? Lá vàng, nhưng vẫn đập. Nhịp búp xanh-Em khóc trong giấc mơ Lưu ý: “Em nhớ anh…”
Em nhớ anh… Dù là cây vàng khi về chưa rụng nhưng em sống Nhưng mong manh và chia tay phút quay đầu rơi buồn
Đừng theo mây che nắng sương cha cần, vì mùa không lạnh có chim sải cánh bay khắp nơi, bình yên dưới bóng người như thuở xa vắng. Trên ban công …- Em nhớ anh … Em đã viết nó
mặc dù em biết mình không thể giúp quá khứ trôi chậm lại những ngày gió thổi bay hết lá. Nhưng, hãy để tôi sống trọn vẹn hơn. Cho con biết, dù không nói trực tiếp nhưng anh chị em trên mái nhà của chúng ta vẫn cần hình bóng và hơi thở của cha.
Hãy để bạn bè của bạn bị cuốn đi một cách tình cờ. Nếu cái cây bên hiên nhà em chưa đổ, thì những bộn bề cuộc sống em nên nhận biết và dành nhiều thời gian hơn để sống với những chiếc lá còn sót lại trên những cành khô héo của cây. Những cây cao có bóng mát che mưa suốt đời. Vì quyền lợi của các con, Green Shoot bắt đầu chào mặt đất – bóng của cha và bầu trời dưới mái nhà.
— – (*) Nghe tin cậu bé Mai Chí Công tại Việt Nhí 2014 dự kiến tổ chức vào tối 13/9.
Lương Đình Khoa