Dương Hồng Ảnh
một thứ ranh mãnh
không có La Hầu bên cạnh, không có ánh mắt nào nhanh hơn ánh mắt sáng rực như lửa Quản sự Tôn Ngộ Không luôn nhìn hắn. Mã Tiểu Khiếu có thể vừa đi vừa nhảy, đi giật lùi, bắt chước dáng đi lười biếng của một người giúp việc già, hoặc bắt chước dáng đi nặng nề của một người đàn ông béo phì. Trước đây, Tiêu Khiếu thích đứng ở ngã tư xem cảnh sát giao thông. Không hiểu sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể trở thành cảnh sát giao thông, anh rất bất ngờ. Mọi chuyển động của cô nàng đều hoàn hảo như một nữ diễn viên đang múa trên sân khấu. Mã Tiểu Khiếu bị anh cảnh sát giao thông đẹp trai này hấp dẫn nên mỗi ngày đi học về đều đứng ở ngã tư nhìn cô, cứ như vậy mấy ngày liền không có.
Nhưng không chỉ có cảnh sát của cô ấy mới thu hút sự chú ý của Mã Hiểu Tuệ. . Ngoài cô ra, còn có một ông lão chuyên viết thư pháp cho mọi người khiến Mã Tiểu Khiếu chú ý. Mỗi chiều đi học về, nó lê đầu dọc con ngõ này, thấy cụ già kê cái bàn vuông vắn dưới gốc cây, viết cẩn thận. Hai má chắc chắn bị hút. Cách ăn mặc của anh ta cũng rất lạ: anh ta đội một chiếc mũ trông giống như vỏ dưa hấu trên đầu, một cặp kính tròn ở giữa sống mũi và một bộ quần áo màu đen giống như đồng xu. Tiền cổ. -Thư mới nên có khi ông già ngồi đó không có việc gì làm. Ông lão nhìn thấy Ma Tiegui đang nhìn mình chằm chằm, ông lão xua tay và hét lên:
cậu bé, lại đây! Cho tôi xem bài tập của bạn và xem bức thư tôi viết có đẹp không?
Chữ của Tiêu Khiếu không đẹp lắm, chữ in nghiêng như kiến bò. Do đó, anh ta do dự không muốn lấy nó ra.
– Lời nói của tôi quá xấu xa!
– Tất nhiên là do giáo viên viết không đẹp nên học sinh viết không đẹp! Và sự khinh thường của ông già dành cho cô gái chủ:
– Cô giáo ở lớp tôi viết rất đẹp. Nếu bạn không tin, hãy để tôi trả lại cho bạn!
Mã Tiểu Khiếu luôn có sổ liên lạc trong túi xách. Hàng ngày, giáo viên phụ trách lớp cũng sẽ ghi nhận xét về thái độ của Thiu Quijo trong lớp vào sổ tay của cậu, và đưa cậu về nhà cho cậu xem, yêu cầu bố cậu nhận xét và ký tên, hôm sau sẽ mang cậu về. Hãy đến nộp nó cho anh ta. Những ngày đầu anh Thiện Tiếu ghi lại vài dòng rồi thấy chán lắm. Mã Tiểu Khiếu cũng thấy nhàm chán nên thường xuyên quên giao sổ địa chỉ cho cha. Vì vậy, ngày hôm sau, Mã Tiểu Khiếu lại bị yêu cầu đến văn phòng. Mỗi lần như vậy, Tiêu Khiếu chỉ nhớ mang sổ địa chỉ cho cha để mấy ngày liền đọc.
Anh Thiên Tiêu thích công việc sáng tạo nên nhất định phải làm. ‘Ghi lại mỗi ngày. Nhận xét và chữ ký là nhàm chán. Trong sổ địa chỉ, chỉ có người phụ trách công ty là ghi nhận xét, như “quá năng động”, “quá xấu tính”, rồi “bị kỷ luật” vân vân. Nhưng nếu nó không phải là ác, tại sao lại có tên là Sơn? Vì vậy, cậu hầu như không cần xem giáo sư đang viết gì, cậu chỉ cần đặt bút xuống là có thể ký một chữ, hình như rồng bay phượng múa phía dưới ghi chép của lớp. Ký tài liệu tại nhà máy. Như một món đồ chơi.
Hiệu trưởng của Mã Tiểu Khiếu rất bức xúc trước hành vi vô trách nhiệm với con của Mã Thiên Tiêu. Chiều nay, cô nói với Tiêu Khiếu:
– Nếu cha cậu ký vào sổ địa chỉ mà không ghi ý kiến của mình, tôi sẽ mời ba cậu đến trường gặp cậu!
Mã Tiểu Khiếu lo lắng thầy hiệu trưởng sẽ mời cha cậu đến trường vì thấy cha cậu đang ngồi ngay ngắn trước mặt cô Tần, nghe cô giáo giảng bài. Dáng vẻ đáng thương của ba cô làm sao!
Mã Hiểu Quân lấy sổ liên lạc ra đưa cho ông lão xem, cuốn sổ có đầy những lời của cô Tần. Ông già không nói đẹp hay xấu, chỉ nói đó là lời của đàn bà .—— Làm sao biết đó là lời của đàn bà? -Ma Tiểu Khiếu chợt phát hiện lão nhân gia có vẻ thần bí.
Ông lão không trả lời mà chỉ vào chữ ký của cha Tiêu Khiếu nói:
– Đây là chữ ký của ông. – Đây là chữ ký của bố anh. Cha tôi là một người đàn ông! -Ma Tiểu Khiếu càng ngạc nhiên. -Cách viết của nam và nữ có khác nhau không? – – – không hẳn. -Ông già lắc đầu, chậm rãi nói. -Ví dụ, bạn có thể viết thư nam và nữ .—— Bạn đang cố gắng viết thư cho tôi! Lạc lối bắt chước nét chữ của quản giáo, sau đó bắt chước chữ ký của Tiêu Khiếu đưa cho các bạn xem:
– Nhìn kìa, đây là thư của một phụ nữ,Đó là những lời của một người đàn ông. thực tế! Quả thực rất giống! Ma Tiegui chợt nhận ra một điều, điều tuyệt vời nhất của những người viết thư pháp xưa là bắt chước nét chữ của người khác. Trước đây, khi thấy người ta thuê người viết thư, Ma Tiegui thường tự hỏi mình: Họ đều có vẻ được học hành tử tế, tại sao lại phải thuê người viết thư cho họ?
– Bạn có thể bắt chước không chỉ chữ cái nam và nữ, mà còn cả những nhân vật ngây thơ! Nếu bạn không tin tôi, hãy thử viết một vài từ ở đây!
Mã Tiểu Khiếu trên giấy viết vài nét gạch chéo, trông như kiến bò.
Lão cũng bắt chước nét chữ của Tô, nét chữ nghiêng như dốc, y như Mã viết. Iron Kyu!
Mã Tiểu Khiếu đột nhiên nghĩ đến bài chính tả hôm nay cô giao. Tiểu Khiếu giống bố của bạn, tôi ghét làm những việc thiếu sáng tạo như đánh vần. !
Ông già cau mày và lắc đầu kiên quyết.
Mã Tiểu Khiếu sờ sờ túi lấy ra hai đồng tiền:
– Ta cho ngươi hai đồng tiền!
– Dù cho hai trăm lỗ hay hai nghìn lỗ, cậu ấy cũng sẽ không viết. – Ông lão thất vọng, mắt ông đen hơn và trắng hơn, như hai quả bóng bàn. – Cô không thể làm hư bọn trẻ vì tiền!
Bạn có thể thấy thư pháp người già rất yêu trẻ con .—— Vậy bạn có thể viết ý kiến riêng của mình để giúp cha mình được không?
– Có ý kiến gì không?
Mã Tiểu Khiếu đưa lão bản vào phòng ngủ chính trong sổ liên lạc: “Hôm nay Mã chính tả không vừa ý. Ta đề nghị ngươi tăng cường ham học.”
– Ngươi có thể giả làm cha ngươi viết thư cho ta. Bạn có ý tưởng và ký tên của cha bạn?
Ông lão cầm bút suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không viết được. Nó đơn giản, bạn không thể viết? Hãy để tôi đọc nó cho bạn!
Mã Tiểu Khiếu bắt đầu đọc cho người lớn nghe:
“Thưa thầy hiệu trưởng, sau khi biết cách viết của Mã Tiểu Khiêu không đạt yêu cầu, tôi đã đánh bại cô để đảm bảo bài chính tả ngày mai sẽ được 10 điểm.” — -Ông già nói: “
– Từ” bạo loạn “dùng trong trường hợp này có vẻ hơi hống hách. -Tiu Quijo trả lời: — Không hề. Bình thường bố mày không biết thế nào. Giận thì giận mà “giận” ngay!
Ông lão nói: — “Tao hứa ngày mai sẽ được mười điểm chính tả. “Không được 10 điểm thì sao?
Mã Tiểu Khiếu thấy đây quả thực là một vấn đề lớn. Nhưng chỉ cần sư trưởng hài lòng thì coi như làm gì! Nam nhân thật sự lo lắng cho Tiểu Khiếu: — –Vậy hôm nay em đánh vần nhất định anh sẽ được 10 điểm?
Mã Tiểu Khiếu kiên quyết trả lời:
– Bây giờ, nếu em viết cho anh, ngày mai anh nhất định sẽ cho em điểm 10. Chia ra!
Ông lão viết thư pháp tưởng miễn phí nên ngồi ngay ngắn bắt đầu sắp xếp chữ cho Mã Tiểu Khiếu. Tiếp tục …—— (Trích từ NXB Gia Đông Loạt ảnh “Mã Tiểu Khiếu tinh nghịch” của Dương Hồng Ánh)