Trần Hoàng Thiên Kim

— Đinh Hợi năm ngoái, cô đã mang “đứa con tinh thần” sang Hàn Quốc và gây được ấn tượng sâu sắc. Theo báo cáo trên Korea Herald, “Vùng đất bất tận” (Asia Press), xuất bản tại Hàn Quốc qua bản dịch của Ha Jae-hong, đánh dấu một cột mốc quan trọng đối với một nhà văn Việt Nam nổi tiếng. Nam đã gây sốc cho đối tượng bằng những nét vẽ độc đáo của mình. Bạn nghĩ sao?

Tác giả Nguyễn Ngọc Tư .—— Bạn có tin nhiều độc giả và nhà văn ở Hàn Quốc không?

– Tôi chỉ tin vào bản thân mình, chỉ cần anh ấy có … một phiên dịch viên đứng cạnh. Xin lỗi, đùa. Nói tôi tự tin thì hơi kiêu, nhưng tôi hơi kiêu. Tôi không tiếp xúc nhiều với văn học Hàn Quốc, nghĩa là tôi không … choáng ngợp, tức là tôi … câm điếc nên bỏ qua vũ khí.

– Mọi tác phẩm văn học hiện thực đều có vị trí của nó trong văn học. Khi bạn viết “Vùng đất bất tận”, bạn có nghĩ đó sẽ là tấm vé để bạn đi vòng quanh thế giới? —Chắc là không. Nếu vậy, tôi sẽ viết thư cho người mới của mình bằng tiếng Anh, đổi tên vai trò từ Niang thành Julia, và thiết lập sẽ được thực hiện ở Texas, Hoa Kỳ.

– Bạn nghĩ gì về “Cái gì”? Cái bóng quá lớn của “Vùng đất bất tận” ngăn cản bạn vượt lên chính mình?

– Tôi chỉ sợ cái bóng của Vùng đất bất tận quá lớn khiến độc giả không nhìn thấy tôi, cuộc đời tôi đã vô tình trở thành lối mòn, đụng phải hàng rào, thấy trèo qua hàng rào do mình dựng lên là không đúng. Có lý, nên tôi bỏ cuộc và tiếp tục tìm con đường khác, nhưng người đọc đã đợi tôi ở cuối hàng rào, và người đọc không quan tâm tôi đã đi và làm gì.

– Khi “Vùng đất bất tận” được phát hành để tải xuống, cô ấy đã từng trả lời rằng cô ấy “” Nhặt quả trên cành bằng đôi chân của mình. ” “Bây giờ, sau khi trải qua những thăng trầm của” ruộng “, bình tâm lại, bạn thấy thế nào?

– Bạn luôn cảm thấy … mệt mỏi & # 7847; Ngón chân Khi đọc lại những gì mình đã viết, tôi luôn cảm thấy rất lạ, tự hỏi điều điên rồ nào đã khiến tôi viết những dòng này.

– Bạn thường viết là “điên” hay khi thức dậy? -Tôi không điên … Đoàn kết. Đôi khi tôi viết những điều tỉnh táo, và khi tôi thức dậy hoặc phát điên, tôi cũng làm như vậy.

– Mỗi người viết cần cập nhật bản thân. Khi Nguyễn Ngọc Tư rời xa miệt vườn, sông nước phương Nam và mảnh đất Cà Mau thân thương, anh sẽ không còn là Nguyễn Ngọc Tư. Hai điều này tưởng chừng trái ngược nhau, nhưng khi đã “mỏi chân” và mãi mãi xa quê, anh có định cải tạo “vùng kinh tế mới” không?

– Sau khi “nhàm chán trở lại chiến dịch của tôi mãi mãi”, tôi sẽ suy nghĩ về nó. Không phải bây giờ, cảm giác mà tôi chỉ chạm vào các lớp bên ngoài của trái đất khiến tôi cảm thấy rằng tôi sẽ ở lại rất lâu.

– Nhiều người thích giọng hát nhẹ nhàng, gợi cảm của cô Trang nào cũng chan chứa tình người, tuy nhiên cũng có người cho rằng giọng cô rất ổn định và không có cơn cực khoái bất ngờ, cho rằng cô là “hip-hop” hiện đại “Phong cách trượng phu. Bạn đã bao giờ lý giải và thay đổi “tạng” văn học của mình chưa?

– Có rất nhiều quán nước trong thành phố nơi tôi sống. Để gặp những người bạn âm nhạc của mình, tôi chạy đến cửa hàng gần văn phòng. Để trò chuyện với khách hàng ở một nơi yên tĩnh, tôi chọn một cửa hàng ở cuối một con hẻm nhỏ. Khi tôi muốn ở một mình, tôi đi đến cửa hàng nhỏ quanh góc. Cảm ơn những cửa hàng đã cung cấp cho tôi nhiều sự lựa chọn.

– Ví dụ, bạn đã phải đối mặt với áp lực gì khi viết Tôi đã thành công. Bây giờ tôi không được phép thất bại?

– Tôi cho phép mình mắc sai lầm vì tôi nghĩ không có gì là hoàn hảo. Trên đường lên núi, đôi khi tôi muốn dừng lại nghỉ ngơi để tránh bị ngã. Càng lên cao và càng ít người, bạn càng cảm thấy cô đơn. Đôi khi tôi sợ hãi .—— Bạn đã từng thừa nhận rằng bạn là người duy nhất trong số họKiểu đọc viết này. Hai sự “cô đơn” này có gì khác nhau?

– Có bao nhiêu hình thức cô đơn? Tôi không chắc lắm, nhưng tôi dự định có bốn cái. Làm mọi thứ có thể .—— Khi chán nản, bạn thường làm gì? – – – Tôi ngủ. Có lẽ cuốn sách này hay đến nỗi tôi nghĩ nếu viết xong cuốn sách này trong vài chục năm nữa thì tôi sẽ hết hy vọng. Nó làm tôi buồn đến phát chán, chắc tôi ngủ quên mất. Thức dậy và suy nghĩ về nó, tại sao tôi viết những tác phẩm hay (để khiến mọi người thích) mà không viết những gì tôi thích?

– Bạn xem văn chương là một nghề để kiếm sống, hay nghiệp chướng? Chúa ban cho ai?

– Ban đầu, ông trời đã cho tôi một bí mật … một loại bánh ngọt chỉ có tôi. Sau đó, tôi thấy hàng bánh mình bán… ế, ế.

– Không nghi ngờ gì nữa, bạn là một người rất giàu nghị lực. Anh đã phát huy kiến ​​thức văn học của mình như thế nào để có thể trắng tay tạo dựng thương hiệu Nguyễn Ngọc Tư?

– Đính chính: Không phải hai bàn tay trắng, mà là … mái đầu trắng. Những cuốn sách tôi đã đọc đã thay đổi tôi từ man rợ sang … ít man rợ hơn. Những cuốn sách này thậm chí đã cứu tôi khỏi … chết, vì lúc tuyệt vọng nhất, tôi nghĩ, trời ơi, mình có quá nhiều sách hay để đọc. Đó dường như là thứ mà bạn gọi là “năng lượng”.

– Một năm trước, tôi đã đọc nhiều bài báo của anh ấy trong cuốn sách. Đôi khi cô ấy cảm nhận, viết rất nhiều thứ và rất “quen tay”. Đây có phải là dấu hiệu của “khả năng”?

– Dấu hiệu hối lộ vẫn còn, hết mùi, phai màu. Nó cần được niêm phong và chôn xuống đất một thời gian .—— Có lẽ không nên, vì tôi vẫn còn một số lời hứa. Cô ấy dự định viết một cuốn tiểu thuyết về xu hướng kết hôn với người lạ hiện nay, một thực tế rất phổ biến ở phụ nữ và # 7.919; Trẻ em Việt Nam như “thông cáo báo chí” của Hàn Quốc thì sao?

– Có thể có vấn đề với bản dịch. Tôi nói tôi có thể viết, nhưng tôi không biết phải nói gì. Có thể đó là một cây bút, một phóng sự hoặc … tin tức. Tôi vẫn không có hứng thú với tiểu thuyết, trừ khi tôi nghe ai đó nói rằng văn học đúng là tiểu thuyết, tôi vẫn đang nói đùa.

– Có lẽ chồng chị đã quá quen thuộc với hình ảnh trên các phương tiện truyền thông, nhắc lại, con trai chị thường làm nghề gì? Anh ấy nói gì khi nhìn thấy ảnh hoặc tên của mẹ mình trên báo?

– Chà, anh ấy có vẻ không được thoải mái cho lắm, hình như tôi giấu kỹ quá … Báo chí, văn chương thế này, làm sao dành thời gian cho gia đình và dạy con trai yêu?

– Tôi muốn biết làm thế nào để tôi có thể dạy con trai của tôi khi tôi với con trai tôi … bình đẳng với nhau. Vấn đề của tôi là tôi không có … một người mẹ tài năng, tôi quyết định rằng chỉ có hai chúng tôi là bạn. –