***
Hơn bốn mươi năm trước, Hà Nội đang trong chiến tranh. Có một đường hầm công cộng trên đường này. Người dân thị trấn gầy gò, mặc đồng phục, quần áo, khuôn mặt, cách nói năng và phong cách thiết kế. Chỉ một số ít dám khác biệt. Cây trụi lá trong gió lạnh và vươn những cành mảnh mai. Gió đã đẩy lùi hình nón của bầu trời. Hồ Halais trên đường Nguyễn Du (Nguyễn Du) bốc mùi hôi tanh, đục ngầu. Màn sương bao trùm thành phố bàng bạc, huyền bí và lãng mạn. Lãng mạn, đói khát, nguy hiểm, đau đớn, ngược có vẻ xa xỉ, không hợp thời, nhưng đẹp đến vậy.
Ánh sáng rực rỡ của mùa hè vào tháng 6 năm 2012 mờ dần, và nhiệt độ mát mẻ. Hà Nội tái hiện vào mùa thu năm 1972. Trong sự phổ biến của quần áo bạc màu, quân phục và quần áo công nhân, có một cô gái gầy với mái tóc dài. Bàn tay nhỏ, ngón trỏ, đặc biệt là đôi mắt nâu ấn tượng. Cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ. Đây chỉ là một trong những đặc điểm độc đáo của nó. Từ khi học tại Học viện Mỹ thuật, cô nàng đã dám là chính mình và khác biệt. Đó là Nguyễn Thị Hiền, cô đã vẽ khi còn nhỏ và từng đoạt giải thưởng quốc tế. “Thiên tài hội họa” bắt nguồn từ nhà thơ, người biết tên, vẽ tranh rồi mới biết. Vì thế, anh đã tìm thấy em sau đêm đầu tiên: Haley Ha (Haley Ha) hôm ấy trời mưa / Đá không đường ướt lạnh / Tóc rối, tà áo đỏ sậm / Tường Bức tranh treo / Thế giới nhạt nhoà và sự thật mỏng manh / Tôi rơi ra từng mảnh / Da bị dội nước lạnh. Sean sinh vào tháng 9 mùa thu. Mùa này đâu đâu cũng thấy hoa cúc vàng. Như nó xảy ra, cả Hiền và Vũ đều thích hoa cúc vàng. Cô hơn anh 2 tuổi và xưng tên. Ở Châu Âu, hoa hồng vàng là biểu tượng của sự chia ly, như tôi sẽ biết ở phần sau. Vào ngày này, cả tôi và bạn đều thích hoa cúc vàng. Phải chăng là duyên số mà sau này phải lòng: hoa cúc vàng-hoài hoàng hôn / phố đò lang thang / nhưng con gái lặng thinh / mắt mở to trong nắng, rất sốt ruột. Đôi mắt to của Nguyễn Thị Hee là một phần không thể thiếu trong nhiều tác phẩm của anh. Đôi mắt ấy bị ám ảnh.
Mở mắt ra sẽ thấy một sinh viên trẻ tài cao: kết hôn sớm và sinh con năm 1970, nhiều bất hạnh, không có việc làm. “Tân văn thủ đô” có “Cây thơm- Lẩu” một tập (Bằng Việt in, 1968). Anh biết mình có tài, nhưng tính tự phát khiến anh mặc cảm khi thất bại. Rồi bạn đến và anh ấy không hỏi câu cũ thế này: “Ngọn gió nào đã đưa em đến đây?”. Anh ngán ngẩm với bạn bè “mới nói không được”. Nói đến đây, đó là nghĩ về những điều mới, hoặc ít nhất là suy nghĩ theo một cách khác. Hai tháng sau khi gặp nhau trên tạp chí “Tuổi trẻ”, nhà văn Du Chu đã gửi một tin nhắn cho Shee-en trên 96 đường phố Huế, “để anh ấy có thể trả nợ vì tiền bản quyền.” Tôi lái xe đạp. Có ai biết ai ở nhà không. Đối với một nơi mới tốt, đó là nhà của tôi. Buổi tối cúp điện, Đỗ Chu và Đình Nguyên cùng anh ngồi trên chiếc đệm cạnh ngọn đèn dầu. Tôi đã đọc “Đất nước đàn bầu” và khi tôi đang đọc dở thì bạn đến – tôi đã đọc lại từ đầu. Tôi lắng nghe trong im lặng. Bạn sẽ bị thu hút bởi anh ấy, anh ấy là ánh hào quang chói lọi của một chàng trai Hà Nội “giỏi giang”, thu hút bởi giọng đọc quyến rũ và quyết liệt hay chất thơ giàu chất thơ của anh ấy. Tôi nghe xong tự nhủ: “Mình thích cái này”. Tôi quay trở lại chiếc xe đạp, và bị mất. Tôi biết rằng kể từ đó, tôi không thể sống-tình-yêu một cách bình thường. Chúng tôi có những mong muốn nhỏ đơn giản. Nhưng đối với nghệ thuật và tình yêu, trong ứng xử, suy nghĩ bình thường có nghĩa là đáng hoan nghênh, điều đó thật nhạt. Chúng tôi dám đứng lên. còn một cái. Sét đánh cả hai chúng tôi. Vào ban đêm, mất điện, nhưng ánh sáng tỏa ra linh hồn tôi từ cơ thể bạn. Tôi đã bị trúng mũi tên của thần Cupid. Tôi vào, cho xe vào, định đóng cửa thì có tiếng gõ cửa. Bạn, bạn đang ở đây! Mặc áo mưa bộ đội, anh ngã xuống đất, dựa vào cửa. Anh ta mời anh ta đến bờ hồ Tianguang. Trong cùng một mùa, sự nổi lên của Quảng Trụ. Hoa sữa đã thơm dọc đường đi. Tôi nghe thấy tiếng thở của người kia. Em bé nhỏ đang đi bên cạnh anh. Hồ Tianguang mở ra tấm gương trong đêm tĩnh lặng. Vầng trăng soi bóng mặt hồ lung linh sóng sánh. Hãy nhìn lại chính mình, dù chỉ một lần / nhìn đi, mùa (*). Thay quần áo cho mùa thu. Anh thú nhận: “Vũ yêu Hiền từ lâu rồi”, rồi viết tặng anh một bài thơ. Tất cả những bài thơ tôi tặng bạn đều được viết tay. Văn bản đẹp, gọn gàng, đậm và mơ mộng trên giấy kẻ ô vuông. Anh và Vi cũng thích ở hồ Thiền Quang, một ngày mùa đông, cô từ Pháp trở về, không ai trong thị trấn biết anh. , Thừa nhận hay yêu cầu? Có mọi thứ. Yếu đuối là nỗi ám ảnh về số phận. Họ hợp nhau, giống như chỉ chờ “cuộc chạm trán” bùng nổ. Thì ra quen biết anh đã lâu, anh viết “Mười năm tìm em” là vui vẻ, là biểu tượng của thời gian gặp gỡ.Tìm người bạn tâm giao phù hợp. Bạn chỉ có linh hồn. Người con cả đến phòng tôi trong một buổi chiều thu / anh ta mặc chiếc áo mưa bộ đội rách nát / Người con cả đã đón tôi mười mấy năm / anh ta về từ trước / từ quán bar trên phố đông ồn ào / chết vì sâu / bị lừa dối, sỉ nhục / Tàn nhẫn, bơ phờ, cô đơn / / Anh ấy ngồi trước mặt tôi.
Sau này, khi chúng tôi cùng nhau đi đến Làng Dơi ở Làng Taoter, tôi nhớ đến bài thơ mùa thu đầu tiên năm 1971. Chiến tranh thật khó khăn. Anh là một chàng trai 23 tuổi “trắng tay”, dù còn bạn bè nhưng anh lại có nhiều trầm cảm, nghèo khó và cô đơn. Tôi đang đợi bạn, bạn tâm giao. Anh muốn nói điều gì đó thầm kín / như men trắng trong lò / tầm nhìn / phút hồi hộp lạ lùng / vừa thắp lửa / phút em muốn vẽ lên khung tranh / phút yêu thương đã đến trang thơ.
Trong đời chưa từng có một cô gái hay một người phụ nữ nào có thể sống đồng điệu về tâm hồn. Cô ấy tin tưởng sâu sắc đến mức luôn cam kết sẻ chia, mong được yêu anh như em để gìn giữ, khám phá, đồng hành và chung thủy . Ngay cả khi tôi không có gì: đây chỉ là một con phố nghèo đầy bụi bẩn / đừng giấu sự thật trong lòng / chỉ là một đống khói và than kè, nhưng đầy bất cẩn: bạn có thể đi cùng nó? Trong vòng tay anh, bên bờ hồ lộng gió, môi anh đan môi em. Nụ hôn đầy hoa mưa.
Tôi muốn đi với bạn, tôi muốn đi với bạn. Tôi biết, không phải thề thốt, nhưng tận sâu trong tim tôi. Trên cuộc đời này, không ai có thể khiến anh yêu hơn em. Tôi cũng vậy.
Vũ sinh ra ở làng Zhuhong, thành phố Hà Hoa, tỉnh Pudu và lớn lên ở Hà Nội. Hiền sinh ra tại làng Cầu Đen nhỏ ở đồi Cháy (đồi Chày) ở Nhã Nam, tỉnh Hà Giang. Hai người cha đã tạo ra các tác phẩm nghệ thuật dựa trên các lực lượng kháng chiến và sơ tán gia đình. Hà Nội nuôi dưỡng tuổi thanh xuân của đôi ta. “Mưa phố nghèo.” Trên đất nước hình chữ S, thủ đô là tình yêu của những đôi trai gái mang nhiều trái tim yêu thương. Phố cổ vẫn trẻ đẹp, bởi giữ tình ngoài “thắt lưng buộc bụng”. mưa bão. Nhớ một cách mù quáng. Hôn một cách mù quáng. Ánh mắt của Yu và Shin làm Wu khó chịu. Họ sẽ mãi là bạn đời của nhau Không hề có chữ H-V trong thư mời bên cạnh cặp bồ câu chạm mỏ bên cạnh Song Xiao để cùng nhau dán phông cưới. H-V là một phức hợp của tình yêu vô song. Tình yêu đích thực có nhiều ý nghĩa hơn là “tổ ấm” vướng vào tờ giấy ký tên và ràng buộc bởi nghĩa vụ, nhưng sẽ không bao giờ có sự đồng điệu về tinh thần, đam mê và tự hào về nhau. Con người sống khó khăn, lạc hậu, thiếu thông tin hoặc đơn phương, và trở nên gay gắt, khắc nghiệt với bạn đồng hành. “Tôi” không có cơ bắp. Bài thơ chủ yếu là một điệp khúc. Thanh niên thủ đô tụ tập trong nhà nghe nhạc, nhảy disco được người dân địa phương gần đó đưa đến. Từ đầu tóc, quần áo đến đời sống cá nhân, mọi người thích soi mói và can thiệp vào nhau, dễ bị kích động, buôn chuyện, đổ lỗi, trách móc và dễ nổi nóng.
Trong trường hợp này, phong cách vẽ tranh của Nguyễn Thị Sik và thơ như Lu Guangwu là đặc biệt. Luôn sáng tạo độc lập theo sự lựa chọn của bạn, ngay cả khi nó làm họ mất phương hướng. Người tài cũng đã tìm thấy nhau, tìm thấy nhau. Bạn bè của Lưu Quang Vũ tập hợp Đào Trọng Khánh (nhà văn, nhà làm phim tài liệu) -ví dụ, nhà thơ Đào Nguyên, Nguyễn Văn Lâm (Lâm Râu), Hùng đang đói mà vẫn thèm đói, hễ gặp thì hỏi. “Đã ăn rồi” thì bữa ăn dù có trọng đại đến mấy cũng nấu hay mời đồ ăn, đồ ăn luôn là tâm điểm chú ý.
Quyền của người dân, đồ dùng và cuộc sống của người dân được “khảo sát”, săn đón hoặc phê bình, và kiểm tra. Nam nữ gần nhau nơi công cộng không thoải mái, ôm hôn và khép kín về đạo đức, Hiền thế nào cũng đứt ruột / giấu trong đường lạnh lùng / Em tìm kiếm thế giới của mình / tình riêng và nỗi đau / với em. Niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống là điều vô lý.
Lưu Quang Vũ thường đợi Nguyễn Thị Hiền ở góc đường Quang Trung hoặc Trần Hưng Đạo và cuối phố Hạ Hồi. Trung thu, Hiền mua Vũ, bác giấy và chú Tễu bình dân. Thời trẻ, hai người vẫn giữ được nét hồn nhiên của những đứa trẻ thích quà cáp và những trò chơi cổ trang. Cậu học sinh mạnh mẽ và độc lập này đã bị “tra tấn” vì tính cách và sự khác biệt với cô giáo. Cô tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Hà Nội và sau đó được Hoahope cử về để quảng bá tranh, không khác gì “công ngoài trời”. Cô gái 40 kg (cao 1m52) đạp xe về Bắc Giang, ngang qua quê cha mẹ – chợ Giàu, nơi tập trung nhiều văn nghệ sĩ, quê hương nghệ sĩ Trần Văn Cẩn, Hoàng Tích Trù. , Hoàng Tích Linh … Hiền chỉ vẽ hơn 20 poster dọc cộng đồng Hiệp Hòa trong 3 tháng. Khi trở về Hetian, anh chỉ có một mình. Vì vậy, khi chúng taAnh đạp xe qua cửa sổ Cầu Giấy, về đến xứ Đoài không thấy mệt mà chỉ thấy háo hức. Làm sao dám qua đường, chúng tôi cho rằng “mạnh mẽ” nên cả hai phải tránh điều tiếng thiên hạ. Quang Dũng (1921-1988) đã làm cho xứ Đoài thú vị hơn, đẹp hơn, hấp dẫn hơn qua “Xứ Đoài trắng lắm” và “Mắt người Sơn Tây”. Vì mây trắng xứ Đoài hay tâm hồn trong sáng của chúng tôi được Hiền Em coi là mây trắng của đời tôi. Chúng tôi quay trở lại Bawi và đi qua phà phụ. Còn nhớ, người họa sĩ này giả vờ đôi mắt buồn bã đi trong chiếc áo mưa / bông lông chim bạc trắng / tranh đẹp không ai mua / gác xép gió / họa sĩ cổ nằm dưới tượng cổ. Quay trở lại thời kỳ mà nghệ thuật phải đơn giản, dễ nhìn, dễ hiểu, dễ nhớ và được hỗ trợ trực quan bởi công nhân và nông dân, Engim Lien San Pai và nhiều nghệ sĩ đã phải uống cà phê và ăn sáng trong nhà hàng. Lâm Toét (60 phố Ruan Huan) chắc đắng lắm. Uống cà phê khiến tường đầy nợ. Hoàn trả qua bức tranh. Tất cả đều đã thành thiên cổ, chỉ có cụ Nguyễn Tư Nghiêm 90 tuổi.
Vũ vẫn yếu đuối và cô đơn. Không còn yêu em / Em đi trên phố / Mất tự tin / Anh lửa, tim buồn như dao cắt / Thần tượng rơi trên vách núi-chỉ vì gánh nặng mưu sinh mà xé nát. Sheehan tìm một công việc để bắt Vũ làm việc. Người đàn ông tài năng này không chỉ viết mà còn vẽ. Yêu hội họa, yêu họa sĩ, vẽ tranh rất giỏi. Vũ sao chép tranh của P. Picasso rồi vẽ áp phích y tế ở Cẩm Phả và Phà Đen. Để kiếm tiền, Vũ sẽ năng động hơn, bực bội hơn dù thu nhập có giảm đi. Anh nhìn tôi, đoán sâu bằng ánh mắt / cảm nhận cuộc đời tôi. Sống trong cùng một thành phố, nhưng mong chờ nó mỗi ngày. Tôi chỉ tiếc vì sao mình không gặp sớm hơn. Với sự quan tâm và thấu hiểu của người yêu, Vi có thể thấm thía sự ân hận, sợ hãi của Vũ trước sự bấp bênh và cảm giác xa cách của Hiền khi mùa đông đến. Mùa đông là mùa của những đám cưới. Cặp đôi sẽ kết hôn và về chung một nhà. Còn với Vũ, cuộc hôn nhân đối với Tố Uyên chẳng giống ai. Vũ không chia sẻ những tháng ngày đau khổ, mất phương hướng. Chúng được tách ra. Tố Uyên có người yêu khác, nhưng vẫn không chịu ly hôn. Mỗi bài thơ của Vũ như một trang sách đau thương. Giây phút bàng hoàng nhớ nhung đau đớn / Em khóc thầm trong vòng tay anh / Em sợ mùa đông lạnh lắm / Em mãi là tình yêu của anh.
Sự hiện diện của ta trong cuộc đời người khác nghĩa là định mệnh vô thức chờ đợi, nhưng Vũ vẫn ngỡ ngàng: mùa đông bắt đầu, em ra phố tìm em / Em vẫn không hiểu sao anh lại đến / Em thơ Em đang đợi anh những ngày tháng / Em đợi anh từng ngày nơi ngã ba đường / Em gọi khản cổ / Quá khứ trong đêm lạnh, quá khứ của anh đâu đâu / sao ngày xưa ta không gặp nhau.
Mùa đông đầu tiên, tôi sống ở Châu Âu, tôi sống ở Hà Nội, sử dụng khăn quà để liên lạc ấm áp với nhau, và sử dụng điện trường để kết nối với điện thoại. Không có nghịch cảnh nào có thể ngăn cản ViLi. Cốt lõi là niềm tin vào tình yêu, điều mà tôi luôn tâm niệm. Vũ và Hiền yêu nhau một cách điên cuồng, “Thật điên rồ, tôi tự nghẹn ngào đau đớn / Gương mặt gục ngã trong gương thất vọng / Ngày ấy anh yêu em biết bao”. Nữ nhân đã nhận được như vậy ngưỡng mộ, không muốn sớm xuất hiện trong đời, có cùng sáng tạo mong đợi, sau khi chết vẫn còn hy vọng ở bên nhau. Những năm tháng đau khổ và đầy hy vọng ấy được Nguyễn Thị Hiền thể hiện đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, những hoài bão sáng tạo, sự đồng cảm cao cả về tâm hồn và đồng cảm với thể xác. Nhờ vậy, Lưu Quang Vũ đã bộc phát ra một bản tình ca đau đớn, xuất sắc mà lời thoại của anh vẫn bị ảnh hưởng rất lâu.
Vi Thùy Linh
Còn tiếp …
(Theo lông “Le temps de la vie amoureuse” là tác phẩm dài nhất trong thể loại văn xuôi đầu tay của nhà thơ Vi Thùy Linh- “ViLi tùy bút “, do Hội Nhà văn xuất bản tháng 11 năm 2012 .- (*) Bài thơ của Vi Thùy Linh