– Tôi đã ngủ gật trong chiếc quần đùi và cà vạt
– Nhà thơ Trần Đăng Khoa và nhà văn Chu Lai từng nói rằng anh hư trong văn chương, nhưng anh vẫn ngây thơ trong cuộc sống ngày nào. Làm thế nào về nhận xét này?
– Không ác ý như vậy trong văn học. Tuy nhiên, đúng là trên đời tôi chỉ nghĩ đến chuyện ăn ngon ngủ nghỉ chứ không phải ăn mặc sang chảnh, ăn mặc thế nào cho đẹp. Đó là lý do tại sao tôi mặc quần đùi và thắt cà vạt khi đi ngủ, vì tôi quan tâm đến giọng nói của mình. Vì cổ họng tôi đau nên tôi phát ốm, mà ốm đau đồng nghĩa với việc mất việc. Cho nên nói tôi rất ngốc, hay bị người khác lừa là đúng, vì tôi không hứng thú với những thứ đó chứ không phải vì tôi không biết.
– Nhiều người cho rằng đây là giám đốc trong trung tâm khởi nghiệp, tác giả đã làm được rất nhiều điều lớn lao, nhưng do cái sự “dốt nát” này ngoài đời, việc quản lý các dự án kinh tế dễ sinh ra hậu quả khủng khiếp. Bạn nghĩ sao?
– Đây là lý do tại sao tôi phải mời những người giỏi quản lý nó cho tôi.
Lưu ở ngoài đời .
Tôi là nhà văn “quản lý” với vai trò rất quen thuộc
– Nhiều người đến làm việc ở Le Roux rồi bỏ đi. Có đúng không, có vấn đề gì khi làm việc với bạn?
– Có rất nhiều người đến và đi. Lý do rất đơn giản, vì họ đến nhưng không làm được việc, không đủ năng lực thì phải ra đi. Có người làm việc bên ngoài tốt nhưng khi về trung tâm tập sự 3-4 tháng thì không đủ tiêu chuẩn. Trung tâm dành hàng trăm triệu đô la mỗi tháng để nuôi sống và trang bị cho mình, vì vậy không thể hỗ trợ cho những người không thể hoàn thành công việc của họ.
– Nhưng những người còn lại nói rằng tình trạng này thường xuyên thay đổi. Họ kể: Buổi sáng, anh Lự có đặt mua xe đạp. Đến trưa, có người đề nghị mua xe máy, ông Lự: Ừ thì phải mua xe máy. Chiều kh khácAnh Ruan mua xe, anh Lu: Hay quá, vậy mua xe đi … Một ngày anh đổi ý 3 lần?
– Nói là vậy, nhưng vì nếu tôi thấy nó đúng, tôi luôn phải thay đổi nó. Tôi biết đây là một thiếu sót, nhưng tôi vẫn nghĩ bàn thắng là rất quan trọng. Trung tâm tự chủ nên bạn phải lắng nghe lợi ích của việc hỗ trợ. Tôi là người viết quản lý nhân vật quen thuộc, nếu có nhân vật nào tôi không thích, trang chủ sẽ giết họ. Và việc quản lý cộng đồng gặp quá nhiều khó khăn. Họ có nhiều cảm nhận khác nhau về vai diễn của mình. Họ đói, và sau đó họ bị truy tố.
Một khi nó được ghi lại một cách bí mật
– đã bao giờ có trường hợp anh ta từng hết lời ca ngợi anh ta, nhưng sau đó lại bị vu khống anh ta nghiêm trọng không?
– Có, nhưng không nhiều. Vì tôi cũng tốt. Ta còn nhiều khuyết điểm, nhưng ta không có hận, không có ai nịnh bợ .—— Cho tới bây giờ, ngươi có tiếc nuối tiếc nuối tình bạn, mối quan hệ hợp tác này tan vỡ vì sự yếu đuối của ngươi?
– Đúng, nhưng nói ra cái tên này là không thực tế. Tính tôi thường rất ấm ức, nhiều khi nói những lời khó nghe nên hay cáu gắt. Khi hạ nhiệt, chúng ta quay sang an ủi và mời họ về thì không còn hợp thời nữa. Vì vậy, đây là một sự lãng phí nhân tài. Mình sống trên trang quen thuộc, mình đã từng nói đại ý trong truyện nên khi giao tiếp không tránh khỏi việc nói trước công chúng, như vậy mọi người sẽ thương mình. Thật đáng buồn khi người quản lý vai trò đã không nghĩ đến việc nói về những nơi không có phòng. Bạn có thể tiếp tục nói trong cuốn sách!
Lưu là trưởng phòng.
– Một ngày trước, một nhân viên đã bí mật đặt máy ghi âm vào người anh ta.
– Chuyện như thế này. Chúng tôi đã mời một số người lên làm việc nhưng không làm gì được. Tôi còn nhân danh trung tâm đi đám ma rồi viết giấy thuê… Có người mời làm trợ lý giám đốc, nhưng không được một thời gian mà cầm máy ghi âm, để ý tôi nhận người này.
Điều này có nghĩa là nKể từ khi họ được thừa nhận, họ đã ghi lại vụ trộm để làm bằng chứng. Những thứ như vậy rất dễ bị lừa. Cũng có người muốn vào đây làm việc tự nguyện có lương nhưng cuối tháng đi kiện khắp nơi vì không có lương. Thực ra, tôi vẫn trả lương, nhưng không nhiều.
Vụ kiện tụng kéo dài ba bốn mươi năm
– Kể từ khi trở thành giám đốc của trung tâm, cô có mượn chỗ ở cũ của Van Lelou, nơi nổi tiếng thế giới không? ?
– Đúng, nhưng tên Lê Lựu thật ra không có gì, nhưng họ đã lợi dụng trung tâm và dùng chữ ký của tôi vào việc khác. Rất may là họ không vi phạm quy định của pháp luật và không gây hậu quả nghiêm trọng. Trung tâm này cũng đang tiếp tục. Có ai nói rằng mình bị đem ra “xử sao” không?
– Tôi chưa bao giờ trải qua những khó khăn trong cuộc đời mình. Thời kỳ xa xôi, hàng chục nhà phê bình tranh nhau chỉ trích. Nhưng rồi đảng đã cứu tôi. … Sau đó, khi trở về Hoa Kỳ, tôi đã viết: Một lần tôi phạm sai lầm, họ cũng bảo tôi lo cho mình, một viên chức gieo rắc nỗi oan cho chủ nghĩa đế quốc. Tuy nhiên, một cuộc họp trung tâm đã coi công việc của tôi là một đánh giá khách quan về chủ nghĩa tư bản, và do đó đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Lúc đó nhà thiếu tướng chuyển đi nên tôi được thừa kế. Vì vậy, tướng thật trong (cười) là “tướng cướp”. Sau đó, câu chuyện của Làng Coue “Chuyện của hai gia đình” và “Đại tá không thể đùa được” cũng bị khởi tố. Nhìn lại cuộc đời mình đã vướng bận ba bốn chục năm.
– Vậy “vụ kiện” nào mà bạn mệt mỏi nhất?
– Thời gian trải qua chỉ là kinh hãi. Mệt mỏi nhất là viết “The Wrong Time.” Mọi người mô tả tôi mơ hồ, bạn phải nói rõ ai là người có lỗi?
Chân dung người viết
Tôi chỉ muốn về nhà và ngồi trong cabin … — — Anh cảm thấy thế nào với tư cách là giám đốc trung tâm gần 5 năm? -bạn? – – – quá mệt. Cách trung tâm chỉ 3Một người đàn ông vừa là nhân viên phục vụ vừa là chiến hữu cao cấp trong nghề “xe ôm” chở tôi đi khắp nơi, còn một người cháu ở quê lên làm báo. Đến nay, trang đã có 2 viện nghiên cứu, 15 trung tâm thành viên, 3 tạp chí, 2 báo điện tử, một câu lạc bộ với hàng nghìn thành viên, 30 văn phòng đại diện trên cả nước, 3 công ty, một số Người tham gia. Dự án đồ sộ … nhiều việc quá, tôi phải đứng ra làm giúp chứ không ai làm thay tôi. Vì vậy, bây giờ tôi rất muốn có người tài giúp mình, nhưng người tài chỉ muốn biến trung tâm này thành nơi kinh doanh thuần túy. gánh nặng?
– Bạn đã nghĩ về nó, nhưng sau đó bạn hy vọng ai đó có đủ tài năng và tinh thần để duy trì trung tâm này. Điều bạn phải lo lắng là duy trì các thông số kỹ thuật và tiêu chuẩn ban đầu của nó.
– Nếu bạn quên hết công việc, điều ước lớn nhất trong cuộc đời hôm nay là gì?
– Tôi chỉ muốn về quê, ngồi trong chòi, ăn kim chi, cua, và viết một cuốn tiểu thuyết trong đời. Tôi vẫn cố gắng viết, nhưng chỉ một tuần, tôi viết được vài trang. Lão hóa rồi các bệnh: dạ dày, tiểu đường nặng… Nếu không tìm được người quản lý giỏi thì ngồi viết cũng khó.
Hoàng Hải-Thanh Hà đóng — ((Nguồn: Gia đình và Xã hội)