Chuyến đi trong ngày đến Ghecman Titop do công ty du lịch hang Đầu Gỗ tổ chức khiến tôi hơi mệt, đến chiều thì Quang Hanh tìm được khách sạn này, vừa ăn qua loa vừa xem tivi. Slice đang ngủ. Nửa đêm, anh chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Tôi đang đứng trên bờ đá cao của một hòn đảo thì bất ngờ có người vỗ vai và quay lại, đó là anh Fannhan. Tiếng kêu khó thở của tôi: Bạn vẫn còn sống? Anh buồn bã nói, anh bỏ em đi, em cô đơn lắm! Tôi nói, vì vậy bạn đến với tôi. Đi thôi, nhưng không thể thân thiết như trước, bởi vì ngươi trở thành âm phủ, âm dương độc lập. Bạn có thể giúp tôi được không? Tôi hỏi. Anh ta nói, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ xuống địa ngục, nơi có mười tám tầng địa ngục. Số đông con lại rất hư, anh chị em khác nhau, nên sống như chồng ít, vợ ít thì sẽ luôn có người có mục đích. Tôi muốn giúp bạn không rơi vào địa ngục sâu hơn, tôi phải đi theo bạn để gặp Diêm Vương và xin cho linh hồn của bạn được thăng cấp. Đi ngay! Khi nghe những gì anh nói, tôi không dám co người lại, mồ hôi nhễ nhại. Tôi không chịu đi, van xin: Đừng trách tôi, đừng làm phiền tôi, được không? Anh lộ hàm răng trắng bóng lởm chởm, cười híp mắt biến thành ma thật chứ không còn là ca sĩ xinh đẹp nữa. Con ma nói: Phải đi! Nói xong anh ấy vươn tay về phía trước, một luồng khí lạnh thổi ngược tôi bay ra biển …—— biết là ác mộng mà tim tôi vẫn đập, tôi tỉnh táo nghĩ mãi không ra. Đây là một dấu hiệu xấu. Thì ra từ khi Văn Nhân đột ngột qua đời, con ma này vẫn ám ảnh tôi, tìm cách lôi tôi xuống địa ngục. Tôi bỗng thấy sợ hãi, một mình ở một nơi xa lạ như vậy. Nghĩ đến đây, quả nhiên mình bị quỷ dẫn đường, nửa tháng qua thân thể và linh hồn đều bị tổn thương kinh khủng, giống như sống trong địa ngục trần gian! Tôi ra khỏi nhà vì quá giận bố và thất vọng vì v & # 78Bảy mươi ba, ta đối với hắn chỉ lo Bích Thuận, không nghĩ trở thành điếm.
Năm em học lớp 9 và chị Bích Hương được học bổng bên Úc, cháy bỏng gần hai năm rồi. . Hôm đó, cả nhà mới về thị xã, sáng ra sân bay tiễn chị Bích Hường đi du học. Buổi chiều tôi trở lại thị trấn thì trời đã khuya lắm rồi, sáng hôm sau tôi xin phép bố mẹ cho phép đến Bichituan chơi và ngủ lại. Nói đến chuyện ngủ đêm của Bích Thuận, mẹ tôi nhảy xuống xe: không còn ở gần cô ấy nữa, nghe đồn nhiều chuyện lắm. Bố tôi đang ngủ ở ghế hạng nhất có vẻ còn thức, không biết bố có nghe hết câu nói của mẹ tôi không mà bố can ngăn ngay. Không có tiếng nói, anh đã từng nói điều gì đó chống lại anh, và lần này anh cũng không ngoại lệ. Bích Thuận đã ở với chị em Thủy bao nhiêu năm, nhưng không có nghĩa là vừa gặp đã yêu nhau. Mẹ tôi chắc chắn không chịu thua: nhưng bạn đã bao giờ nghe ai đó nói rằng họ bị điên chưa? Bố trả lời rằng miệng lưỡi thế gian như sóng ngoài biển khơi, chấp tất cả. Người mẹ luôn từ chối: trời tối bên cạnh vết mực, rạng sáng thơm phức, chẳng qua chơi không ngoan, chơi với lũ trẻ ngu dốt ở đây đòi hỏi lắm… Trên đường về nhà, tuy chuyên. Bác lái xe của huyện ủy mà lái xe cho bố mà ở nhà bố mẹ tôi không khỏi tán thành chuyện như vậy thật là xấu hổ. Tôi nói: Con mời bố mẹ, về nhà thưa có! Bích Thuận buồn lắm, vì cô ấy thi trượt đại học, tôi đã ngủ với cô ấy cả đêm để an ủi cô ấy, không có lý do gì phải làm ầm lên. Bố mẹ dù ngồi nhưng con biết vẫn không chịu được nhau. Thầy tử vi này, không biết hôm đó mẹ mời ở nhà ở đâu (lúc đó bố tôi đang ở cơ quan), tôi ngồi cạnh nhưng không nói cho tôi biết: số điện thoại bạn tự dặn mình là bạn chưa rút tiền, nhưng đó là Cách chúng ta có thể bên nhauAnh là lửa, là tia chớp, là chị cả của sông, nước tuy lửa không dập được nhưng anh cũng tự lực cánh sinh. Giáo sư đã nói rất nhiều về giải pháp. Tôi thích bố hơn, dù ông có giá trị và tài giỏi đến đâu, nhưng mẹ tôi hay ghen ghét đố kỵ và không tin tưởng vào lòng trung thành của bố nên luôn nghi ngờ bố là người khôn ngoan.
Buổi tối tôi đến chơi với Beech Tuan, và tôi cũng muốn làm rõ điều này như lời mẹ tôi nói. Tôi không thể tin được nhiều lời đồn đại. Hiệu trưởng của cô đứng trong hàng ngũ của cha và chú, chỉ kém cha cô vài tuổi, vậy cô đã xảy ra chuyện gì! Trường là trường của tỉnh, lớp trên coi thường, quan trọng nhất là hiệu trưởng phải giữ được uy tín của trường. Khi Bích Hương còn ở nhà, có lần tôi hỏi về những tin đồn không hay về Bích Thuận, cô ấy lắc đầu bảo đó là chuyện riêng của người khác. Tôi không quan tâm, Thủy chỉ nên quan tâm đến việc học của mình. Tôi là người giỏi nhất. Em gái tôi vẫn nghĩ như vậy, cô ấy thờ ơ với chuyện của người khác, ngay cả trong cái chết đáng tiếc của anh Fan Enhan, nhưng cô ấy chỉ vì một chút cảm động mà quên đi. Cha từng nói: Con hãy học mục đích cao cả của chị gái và biết bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, đây cũng là biểu hiện của con người hiện đại. Em không thể là người hiện đại nhưng em vẫn bị ám ảnh bởi vô số chuyện đời thường, em yêu sẽ nhảy dựng lên ngay cả khi ai đó chạm vào em.
Mấy hôm trước em Thuận ở chợ quê, em gái học cùng lớp với Beech: Em thân với Bích Thuận, có biết chuyện chẳng lành xảy ra không? Tôi đã nói không. Cô ta khai rằng Bích Thuận thường xuyên qua lại với hiệu trưởng Dương Tiến và vừa bắt quả tang hai người đang tắm tại Yên Bình Spa. Đừng bịa đặt! Tôi liền mắng một chị khác. Anh ấy bằng tuổi cha mình và hoàn toàn không phải là giáo viên.# 7845; y. Một chị khác cho biết: Lúc đầu em cũng nghĩ như chị, nhưng cái này do người dân gần chị cung cấp. Anh nói với dì của mình rằng cô đã gặp Beech Tuấn với người phụ trách mỏ nóng. Không có bằng chứng, và tôi hoàn toàn không đồng ý. Một “con buôn” khác kiên nhẫn tiếp tục. Cô cô là con gái quê ở thị trấn, là chỉ huy trưởng của mỏ khoáng sản Yên Bình. Khi mua vé của Bi Xishun, cô ấy đã tự tay xé hai tấm vé, và người quản lý tránh đứng bên ngoài. Sau đó Bích Thuận là người đầu tiên bước vào phòng tắm này, một lúc sau quản lý cũng mở cửa vào cùng phòng. Cả hai đứng đó gần một tiếng đồng hồ, khi anh ra thì cô luôn là người đến trước, mười phút sau cô dê già đã đến. Làm sao bà cô biết được lão dê xồm là giám đốc? Tôi đã bị bóp méo. Khi cô mở, bà ngoại thay vì đưa cháu gái đi tìm một nơi trong thành phố, cô đã tham dự bữa tiệc của sinh viên năm nhất của trường với phụ huynh của học sinh. Anh Dương Tiến, không phải ai trong tỉnh cũng biết mặt. Bà nội nói với cô cháu gái rằng bà cũng dặn: Hễ con dê già này đòi tiệc riêng thì phải chăm sóc cẩn thận. Cô ta còn chửi hai người như một lũ mèo làng. Cho dù nói với một chị khác mà em không tin, nhưng cũng hơi nghi ngờ nên vẫn muốn hỏi lại chị. Về câu chuyện của bà nội và cháu gái, cô cháu gái sống ở thị trấn, bà múa may: “Tin được không?” Một người đàn ông đang trò chuyện với gương mặt xấu xí không khỏi bất ngờ, anh ta ghen tị với cô nên khi thấy cô giáo thích cô. , Hiệu trưởng và bố bằng tuổi nhau. Khi nghe chị gái nói vậy, tôi mới yên tâm và nói rằng, tôi không tin nhưng trong lòng tôi vẫn còn xui xẻo nên hôm nay mới hỏi thẳng chị. Anh nói làm tôi an tâm nhưng chỉ một lần biết mình dễ bị lừa, Bích Thuận lừa tôi thì thầm c & # 79mộtmột;11; Em gái của một người bạn cùng lớp là có thật.
Hôm đó, Bích Thuận bị sẩy thai (đang mang thai hai tháng) tại một công trình ngầm ở bìa rừng gần thành phố, trên đường đi đột ngột bị chảy máu, hậu quả là cô ấy dựa vào gốc cây bên đường và gọi tôi đến cứu. Cô ấy còn dặn anh đừng chạy xe ôm mà hãy gọi taxi. Khi đến đó, tôi thấy mặt anh ta tái nhợt như sáp nến, nằm trên bãi cỏ, người bê bết máu. Tôi lái chiếc xe máy của cô ấy đến một ngôi nhà gần đó, rồi tôi cùng nhau chở cô ấy đến bệnh viện tỉnh. Cô ngất xỉu khi đang nằm băng bó đưa đi cấp cứu. Một ngày sau, cô tỉnh dậy. Nhìn tôi, chị nói nhỏ: Lúc đó chị chỉ nghĩ đến em nên đã gọi điện. Số chị chưa chết nên tôi đến đúng giờ, tôi hỏi ngay: Sao không gọi cho ai? Cô ấy lắc đầu nói với mọi người rằng họ đang đi du lịch ở TP. WHO? Tôi tiếp tục. Cô nhếch môi nhợt nhạt, không cười, không khóc, rồi nói nhỏ: Là anh. Cái chính? Tôi hỏi lại. Cô gật đầu, nước mắt trào ra khóe mắt, rồi ngủ tiếp. Việc sinh ra một người đàn bà lạ lùng như vậy, cổ nhân nói: cửa thai mà người xưa còn ví: như ao, lại lặng. Vài ngày sau khi ra viện, cô ấy cầm máu, tỉnh lại và lành lặn, chưa kịp lựa chọn thì tôi và bố mẹ cô ấy quay lại nhà báo để ông bà nội chăm sóc và lo tiền viện phí cho anh ấy. Mẹ cô ấy biết chuyện ba mẹ cô ấy buồn lắm, nhưng thấy cô ấy ác ở hiền lành, mẹ cô ấy gọi riêng cho tôi và nói: Hai đứa cảm ơn vì đã đến đúng giờ. Thảm họa đã qua, điều này gây ồn ào. Bạn có thể kiện người khác, miễn là thêm mặt xấu cho trẻ hoặc thêm mặt xấu vào nhà. Tôi cũng mong bạn im lặng. Khi cô đến lớp học cũng là lúc đoàn đi tham quan phương pháp dạy học của các tỉnh phía Nam dưới sự chủ trì của Hiệu trưởng Dương Tiến.Tôi biết với bạn rằng cô ấy sẽ chia sẻ với anh ấy khi anh ấy sắp mất, nhưng mối quan hệ giữa hai người dường như vẫn chưa kết thúc. Đối với tôi, sau lần này, cô ấy không biết gì về mối quan hệ của mình với anh ta. Quảng Đẩu do NXB Văn học ấn hành năm 2012)