Nguyễn Đông Nhật
Tôi chào tạm biệt các bạn lần thứ hai, và có thể là lần cuối cùng. Đê chắn sóng em xây để bảo vệ trái tim mình cũng vô ích, giờ đây và lâu lắm rồi em chỉ có thể dừng lại thật chậm và xa trong những con hẻm che giấu lòng mình. Chữa lành. Ánh đèn sân khấu của bức tường thành mà cô ấy xây dựng cho chính mình gắn kết chặt chẽ tôi và chính cô ấy, mơ ước được thanh lọc tâm hồn khỏi những âm thanh của cuộc sống hàng ngày, hy vọng xác minh bản thân và sự trong lành hiếm có của thế giới. Không gian .—— Tôi không biết bạn gặp phải chuyện gì. Mong bạn giữ bình an trong cuộc tìm kiếm này. Nhưng tôi có nghe thấy nhịp tim hoang mang của anh trên con đường đầy gió, tiếng nhạc mơ hồ và ánh sáng mờ ảo của hạnh phúc vẫn hứa hẹn?
*
Buổi sáng hôm đó khiến chúng tôi bị xa lánh cuộc sống, nhưng kỳ lạ thay, trong bóng tối của niềm vui ẩn giấu, tôi tình cờ nắm được manh mối của Theseus khi tôi bước vào mê cung. Tôi chợt nhận ra rằng con quái vật không là gì khác ngoài cái bóng mà nó đã phủ lên trong nhiều năm. Tôi tin rằng bạn cũng nắm giữ sợi dây này, mỗi người phải bước vào ánh sáng để tìm lại chính mình. Anh ta cũng đang đi vào bóng tối. Tại tôi và bạn. Cũng giống như niềm an ủi đau đớn nhưng nhẹ nhàng của mỗi chúng ta. -Cho đến một ngày, trong bóng mây ở phương trời kia, ta cả hai đều biết rằng một khi đã quen, thì sáng nay sẽ qua.
Ngày 14 tháng 11 năm 2002