Trần Hoàng Thiên Kim

– Tôi đến thăm nhà anh vào một buổi chiều mùa thu. Ánh sáng mặt trời trong nhà hắt vào từ cửa sổ cạnh bàn làm việc, bên trong vương vãi sách và bản thảo. Mọi thứ trong phòng vẫn như hồi tôi bốn năm trước, lúc đó thầy đang biên tập lý thuyết và thực hành cho học sinh trường viết văn của giáo sư Duệ Du (lúc đó tôi là hiệu trưởng, chịu trách nhiệm học tập và lớp) (vì thầy) cùng nhà, cùng Một cánh cửa, mỗi lần đến nhà anh, tôi luôn cảm thấy cô đơn, lẻ loi và lặng im, giống như tính cách của nhà thơ Ngô Văn Phúc. -Nhà thơ Wu Wenfu. Ảnh: S.K.

Ở tuổi 70, ông vẫn như ông, sức khỏe dồi dào. Anh ấy giỏi hơn những người khác ở khía cạnh này, và kỹ năng viết của anh ấy dường như không bao giờ mất đi. Những bản thảo trước mặt anh luôn ngày một dày thêm, từng nét vẽ vẫn mềm mại và đẹp đẽ, những cuốn sách tham khảo cũ và mới lộn xộn, những vết đỏ, những thứ quan trọng nằm ngổn ngang trên bàn. . Dường như thời gian của anh là vô tận, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu vắng. Cuộc sống của anh trôi qua nhanh chóng vì anh còn mải mê với sách vở, nhân vật lịch sử, thậm chí có lúc quên cả ăn sáng.

Anh ấy có hơn 220 cuốn sách

Tôi vẫn nhớ rằng tôi đã in bài thơ “Những đám mây”. Và bông, ”Tác giả: Ngô Văn Phù (Ngô Văn Phú): trên trời mây trắng như hoa / ở giữa như mây trắng / má ửng hồng / bông như mây, như có một thời. Tưởng là ca dao, trước khi quen anh, tôi biết nhà thơ Ngô Văn Phú có 25 tập thơ, đạt nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác nhau, chưa kể bản dịch thơ Đường. Tuyển tập của ông cũng có hàng chục đầu sách… Có lẽ ông sinh trưởng trong một gia đình nhà Nho, từ nhỏ đã được học với các ông thầy làng, tính cách nho nhã đầy cá tính, đầy chất thơ ngọt ngào nhẹ nhàng mà cả sung sướng. .khi nàobuồn. Vì vậy, nếu kể cả những nhà thơ viết về đề tài nông thôn thì không thể không kể đến Ngô Văn Phú.

Có lần tôi hỏi anh: Viết truyện lịch sử khó nhất là gì? Anh cho biết, khó khăn nằm ở chỗ tìm hồ sơ, vì không phải nhân vật nào cũng có thông tin đầy đủ nên dù cách diễn đạt trong tác phẩm là hư cấu nhưng phải có kỹ năng vì khả năng viết của người đọc rất tốt. Bất cẩn sẽ bị coi là “buôn chuyện”. Ông còn tâm huyết với một điều là đã viết hơn 150 truyện ngắn lịch sử và nhiều tiểu thuyết về các nhân vật mà ông yêu thích, từng nổi tiếng và tiêu biểu về nhân cách, học vấn và đức hy sinh. Mọi người sử dụng nước cho tương lai để hiểu rõ hơn về chúng. Lịch sử đã được viết lại, nhưng mỗi khi chúng ta nhìn nó từ góc độ thời đại của ông, chúng tôi phải viết lại nó, ông cho rằng đây là một tác phẩm có ý nghĩa. Quả thật, đối với anh, làm thơ hay kể chuyện phải hòa mình vào thể loại mà anh lựa chọn. Nhà báo Hội Nhà văn, nhưng có thể coi Ngô Văn Phú là một người lao động cần mẫn, miệt mài xây dựng sào huyệt của mình và sưu tầm hơn 220 tác phẩm thơ, dịch, khảo cứu, phê bình. , Truyện lịch sử, tuyển chọn, giới thiệu. Tuy nhiên, với ông, ông vẫn chỉ chấp nhận hai đề tài chính là “nhà văn lịch sử và nhà thơ đồng quê” mà ông theo đuổi.

Chuyện tình buồn

Dường như thơ gia đình nào cũng có thơ tình một câu thơ. Tình yêu hình trái tim. Nhà thơ Ngô Văn Phú cũng có một người để nhớ, để thương, để làm nên một câu chuyện tình lãng mạn của riêng mình, để mỗi khi ở gần đều thấy vui, khi xa lại nhớ. Câu chuyện tình này lặng lẽ sống lại tâm hồn thi sĩ, dù hàng chục năm trôi qua nó đã trở thành vết sẹo của ký ức. Bây giờ vợ anh ấy đang ở một nơi xaAnh chỉ có một mình, lo lắng rằng ký ức của mình sẽ tiếp tục bị lãng quên. Đây là câu chuyện về hai con người yêu nhau nhưng không thể gắn kết với nhau, bởi cả hai đều có những mối liên hệ riêng và những lý do riêng, để lại một khoảng trống vô hạn trong tâm hồn nhà thơ. Tôi hiểu vì sao bóng dáng một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh, đôi mắt long lanh và giọng nói quyến rũ lại hiện về trong thơ ông, như một nỗi ám ảnh bất tận. Nỗi đau chia ly dường như là vĩnh hằng nên giờ đây, ở cái tuổi “xưa nay hiếm”, chỉ cần nghĩ đến người tình trong mộng, trái tim vẫn đập đều đều, và mỗi khi nhớ đến người yêu, anh lại Sẽ cảm thấy buồn. Mất một cái. Một nửa của trái tim tôi: Tôi yêu nó rất nhiều. Lòng em buồn lắm / Em cứ nói câu cần, phút lặng im / Hương hoa ngào ngạt thở lẫn lộn / Thân em không còn, tóc rơi, bờ vai mềm / Phố ơi. đen. Tình không lối thoát / Lá thu trong lòng / Đêm Hà Nội. Hai người, hai bóng / nhạc đã tắt, giai điệu vẫn tiếp tục … “Tôi hỏi:” Nếu có thể đảo ngược thời gian, bạn có muốn lưu bản nhạc của mình không? “Nhà thơ cười buồn:” Tôi nghĩ rằng nếu định mệnh thì làm gì có chuyện mất mát.

Trong nhà của Ngo Fanfu, hầu như chỉ có sách và sách. Không gian sống của anh ấy. Sách thì đầy ắp. Các ngăn kéo nhiều kích cỡ được đặt trên kệ, trên gác xép, trên bàn. , Trên đầu giường, thậm chí dưới gầm giường, trong tủ bếp … Di sản cả đời của anh, đây là những cuốn sách quý mà anh mang theo. Là đứa con tinh thần thiết yếu trong cuộc đời, sách có thể giúp chị vơi đi nỗi khổ tâm. Và để lấp đầy kiến ​​thức con người luôn tồn tại, nhưng tôi biết rằng ngoài những cuốn sách này, ông còn cất giấu cho mình một thứ gì đó, đây là một thú vui tao nhã nhưng cũng là một kỷ niệm khó phai của tình yêu cuộc sống: cây, Quí hoa tươi tốt và những nụ mập mạp sẽ nở vào tháng sau.G cho biết, năm nay là một năm đặc biệt với anh, vì hoa quỳnh nở đến 4 lần. Cũng đáng, anh đạp xe ra sông Hồng làm đất, rồi đi trông trẻ, tỉa cành, bón phân. Người ta thường trồng một cây quỳnh trên cây, cây này được gán cho truyền thuyết về một đôi trai gái yêu nhau trên trời nhưng ông trời không cho tình yêu nên họ đã trốn xuống trần gian. Ngọc Hoàng sai người đi tìm và thu giữ họ. Để trừng phạt, Ngọc Hoàng bắt họ biến thành hai loại cây. Nữ thần được gọi là Quinn, vì vậy cây được gọi là cây Quinn. Có một nàng tiên khác tên là Joe. Người trong thiên hạ đều thương cảm nên khi trồng cây thường được đặt bên cạnh cây, nghĩa là không thể tách rời dù trong hoàn cảnh nào. Trồng cây mà không có cây giao thì coi như… mất trắng! Trong lọ hoa của nhà thơ Ngô Phỉ Phỉ không có giao lộ, gợi cho ta nhớ tới bóng dáng xa lạ hắn ở trong nhà ngày ấy trăng ướt nhìn hoa nở, rồi lại thấy hoa tàn, đợi hoa hồng hỗn loạn sau. Không có sự sống khi nó nở hoa.

Ngọn lửa bùng lên

Tưởng chọn được một đồ nấu … Đối với nhiều đồ cổ, tôi sẽ bầu cho nhà thơ Ngô Văn Phú sành ăn. Nồi, đĩa, thìa, đũa … của ông tôi có vẻ to hơn của tôi. Nhưng tôi hiếm khi thấy những nhà thơ sống “độc thân” có một gian bếp trong bếp như vậy. Cái nồi nhôm nhỏ dùng để nấu cơm tám vẫn còn nóng hổi từ trưa, một nồi gừng tôm cháy thơm hương đồng quê, một đĩa đậu phụ luộc mơ, một nồi cà muối, rượu cút của làng quê. Cuộc đời của Van Fan. Cả đời hắn đều liên quan đến Hà Thành lầu năm khu tập thể Giảo Cổn. Căn phòng trọ nằm gần trục đường chính, nhưng chỉ khi bước ra từ cửa, tôi mới thấy một thế giới hoàn toàn khác trên phố Kim M & amp; một thế giới xe cộ và dòng người tấp nập.Dưới những tán cây tưởng chừng như vô tận, mọi thời trang đường phố thời thượng chạy rần rần với những chiếc xe lấp lánh. Nhà thơ Ngô Văn Phú thẳng thắn chia sẻ: Anh thích đi chợ một mình và tự nấu cho mình những món ăn theo phong cách địa phương phù hợp với người cao tuổi và khẩu vị của họ. Tuổi nấu nướng là lúc tâm hồn anh thư thái, anh như quên hết những muộn phiền, lo toan, những suy nghĩ về những công việc còn dang dở, những trăn trở về cuộc sống, nhân sinh. -Tôi mong manh và nghĩ rằng những món ăn thơm phức này vẫn còn thiếu thứ mà số phận có thể lấy đi, dù xung quanh anh là những bức ảnh, chân dung người thân, bút tích, bản thảo dang dở và những nhân vật lịch sử dường như là bạn của anh .—— Rồi anh ta cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi bằng một giọng nói nhỏ nhẹ: Em phải đến bếp ga du lịch đổi bình ga để nấu ăn kẻo người ta đóng cửa rồi về nhà. ”Tôi cảm thấy tội lỗi, tôi bảo anh ta đừng dắt xe đi, tôi để mình. Anh nhanh chóng lên xe máy nhưng anh không chịu, tôi từ từ bước xuống cầu thang rồi bỏ đi, tôi không khỏi bồi hồi nhớ anh đang đi xe đạp với chiếc nón cũ và chiếc lọ rỗng treo trên tay cầm. Trên ban công nhà anh, một nụ mới nở. Những bông hoa nở vẫn tiếp tục ám ảnh tôi và đã và đang ám ảnh tôi.

Trần Hoàng Thiên Kim (Nguồn: CAND)