Đoàn Thị Cảnh (Gửi những người bạn thời thơ ấu của tôi)

– Bạn thích gì? -Tôi không trả lời được! -Tôi không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy? – Vì hồi nhỏ mình rất thích đi bán kem, vì nếu bán kem thì mình sẽ được thưởng thức. Khoảng 16 tuổi, tôi thích trở thành một diễn viên, vì các diễn viên luôn xinh đẹp. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi muốn trở thành một người nổi tiếng. -Em thích gì bây giờ? Đùa thôi: -Em thích lấy chồng.

***

Khi tôi ớn lạnh, tất nhiên tôi sẽ nhớ về những bức ảnh năm nào. Cô gái nhỏ ngồi trên nền nhà cũ kỹ lạnh lẽo, trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn trời. Những bức ảnh khi còn nhỏ của Nhiên đều rất cẩn thận. Đây là hình ảnh đẹp nhất mà Nhiên duy trì từ trước đến nay. Điều kỳ lạ là sau khi lên đường đến Thuận An, đối mặt với nhiều khó khăn trong cuộc sống, tất nhiên tôi lại cảm thấy bình yên.

***

Little Vietnam Quảng Nam là một tỉnh nhỏ nằm trên dãy núi Tròn, miền Trung Hoa Kỳ. Bạn bè của Nhiên ở xa nhau, dù chưa từng nghe đến Quảng Nam. Họ thậm chí còn nói đùa, giống như Quảng Đông và Quảng Tây. Nhưng Duy Xuyên còn nhỏ hơn. Duy Xuyên de Nhiên-Nhiên vẫn thích gọi anh ấy, cũng giống như những năm trước, mỗi khi vẽ tranh với anh Nhiên, anh ấy luôn tự xưng là “mẹ của anh Nhiên” – vâng, Duy Xuyên de Nhiên sẽ khẽ biểu lộ anh ấy. Kỉ niệm, kỉ niệm của những người phụ nữ ở xa. Khi Nhiên nghĩ đến Duy Xuyên, chính mình cũng không biết mình nhớ tới cái gì. Tôi đột nhiên muốn biết, ngoài nhà, ngoài gia, mười tám năm sau, anh còn nhớ Duy Xuyên không? Bất giác tôi nghĩ mình sẽ nhớ Cầu Chìm.

Cây cầu bị chìm vì nó được nâng lên trên mặt đường. Ngày trước Nhiên thích nhất là có lũ, Cầu Chìm luôn bị ngập đầu tiên nên Nhiên được “thả” ra khỏi sân. Nhiên không về ngay, Nhiên phải qua cầu rồi mới về, lúc này mới vui vẻ đo độ cao của nước. Thật buồn cười khi nhìn lại. Và Cầu Ch & igraveTôi luôn nhắc Niên về người phụ nữ này. Đối với phụ nữ diện váy hoa, kiểu áo tay phồng cổ điển là mốt của thập niên 90. Vẻ đẹp của chiếc áo hở cổ đã truyền cảm hứng cho trí tưởng tượng của người khác. Phụ nữ nông thôn những năm 1990 không bao giờ mặc áo hở vai. Chiếc áo kín mít giống như biểu thị cho phẩm cách, phẩm giá của mỗi người phụ nữ. Không hiểu sao trong bước đi ôn hòa và ngạo nghễ của anh lại có chút cô đơn. Sự cô đơn của tâm hồn không dễ bộc lộ với người khác, lại bộc lộ ra bên ngoài như những lớp trầm tích của quá khứ, những lớp trầm tích này đã để lại dấu ấn trong đôi mắt lạnh lùng, dáng đi phong trần và đôi tay tỏ ra hờ hững. Nó cần được đặt nhẹ nhàng trên túi. Sự cô đơn và kiêu ngạo khó giải thích trong những năm 90.

Cô bé Nhiên 15 tuổi không hiểu sao vẫn giữ được dáng vẻ cô độc ngày ấy. **

Tiểu Eun đã kết hôn. Uyên, Nhiên và Thảo rất thân. Nhưng Nhựt Uyên là một ma sát rất thú vị. Tất nhiên là có bút chì, nhưng giờ mới biết là bút chì cũ, nhưng khi Nhiên hỏi mua bút chì mới thì mẹ bảo là bút chì Mỹ. Nhiên may mắn xuất hiện trước mặt Uyên. Thật bất ngờ, cô thử gập đôi cây bút lại để xem có đúng là của Mỹ không. Những đứa trẻ nông thôn như Nhiên những năm 90 luôn cho rằng người Mỹ giỏi hơn Việt Nam. Ngay cả kẹo cao su của Nhiên cũng tin rằng nếu Hoa Kỳ nuốt vào sẽ không bị méo mó như Việt Nam. Chiều hôm đó, khi vừa học xong cấp 2, Uyên cùng Thảo và Nhiên ăn kẹo cao su màu vàng – Tôi tin rằng kẹo cao su bọc giấy vàng là của Mỹ – nhưng không bao giờ dám nuốt. Xem nếu nó thực sự không dính. Nó không thể. Tự nhiên sợ chết. Tiểu Eun thì thào:

– Người chết rồi sẽ thành ma.

Thảo tin vào điều này và vặn vẹo một cách tự nhiên. Đêm nào Nhiên cũng ngồi đợi truyện ma của mình, nghe mà lắc, càng lúc càng run; ng thích nghe. Tất nhiên, ma có nhiều quyền năng. Nếu Nhiên là ma thì việc đầu tiên Nhiên phải làm là xem lại kết quả xổ số ngày hôm sau, tối hôm đó sẽ về với mẹ. Xiao Wuyan phản đối Rien. Anh ta nói như đinh đóng cột:

– Con ngựa không ham tiền.

– Tất nhiên tôi phải hỏi:

– Vậy tại sao người ta đốt tiền?

Cũng may, đường về có ngã tư, Uyên và Thảo rẽ trái, Nhiên tiếp tục đi. Nhiên quên ngay con ma có tham lam không, vì tự nhiên tự nhiên không dám đi một mình. Chuyện ma đột nhiên xuất hiện, Nhiên đi nhanh về nhà, không kịp tránh anh, vẫn cảm thấy bị anh đuổi theo.

Nhưng đã lâu rồi Nhiên mới từ trên đường phố Sài Gòn. Sài Gòn về khách sạn vẫn nhớ chuyện ma, vẫn băn khoăn không biết có ma không, có tham tiền không, có tiền thì ma làm gì? – – *** – – – gì? – – – bài tập về nhà.

Năm 17 tuổi, Nhiên tình cờ gặp lại cô, không phải Nhiên mặc áo hở cổ đi tìm mỹ nữ. Khi Nhiên tìm tài trợ cho trẻ em nghèo theo kế hoạch của nhà trường. Khóa học được giới thiệu với Năm doanh nhân Mr. Nhiên gặp cô ấy bất ngờ, cô ấy đang cưng nựng con chó ngoài sân. Thực ra lúc này Nhiên để ý đến con chó nhiều hơn. QuêNhien chỉ nuôi chó để “vệ sinh” cho các bé hoặc đề phòng trộm cắp trong nhà. Đột nhiên có một con chó xù được chăm sóc và cưng nựng, và thiên nhiên đã bị xúc phạm. Tự nhiên hỏi:

– Tại sao bạn không ở nhà?

Cô cười nhìn Nhiên khó hiểu.

Lần sau, Nhiên nhìn thấy cô ấy, Nhiên đang cắt cỏ cho con trâu ở nơi hoang dã. Tôi nghe thấy tiếng kèn xào xạc, nhưng tôi nghĩ có kẻ trộm. Bắp non thường được rang ngoài đồng vào mùa vụ. Nhiên trèo lên bắt chuyện có người dám trộm ngô của nhà Nhiên. Từ xa, Nhiên vô cùng sửng sốt khi thấy cô và thầy Thiện đang làm chuyện này. anh taBiết đã là vợ chồng bỗng dưng tôi cảm thấy mình như kẻ trộm chứ không phải hai người kia. Chỉ có điều bản chất đó vẫn không thể hiểu được. Giáo sư Tian là một người rất được kính trọng trong làng. Cô ấy như ngoại tình và Nhiên ghét cô ấy lắm. Và Nhiên cũng đau khổ lắm – tự nhiên nghĩ đến một cậu thiếu niên – vì Nhiên là “giáo sư Thiện của Nhiên” -nói rằng Nhiên vẫn đang thắng. — Hôm sau, cô tìm gặp Nhiên. Tất nhiên, cả hai đều giữ im lặng. Trong ánh mắt im lặng, tôi và Nhiên hiểu được suy nghĩ của cả hai. Cô thở dài nói với Nhiên:

– Đừng nói lung tung.

Im lặng, không biết có đồng ý không. Nhưng thật ra, Nhiên chưa bao giờ nói với ai chuyện chiều nay. Hàng xóm khen gia đình nhỏ mãi mãi hạnh phúc này. Trước ngày cưới, khi Uyên đưa anh về giới thiệu, anh tự nhiên gặp Tom Crusso. Câu hỏi đầu tiên của Nhiên thật ngu ngốc:

– Em và anh Robinson có họ với nhau, không biết Uyên có cho em ở trên hoang đảo ở nhà không?

Cũng may là Robinson không sao, không thì cũng được báo trước là Niên nhút nhát nên bật cười.

Xiao Shao cũng đã kết hôn. Nhưng Thảo đã thôi chơi với Nhiên và Uyên khi còn rất nhỏ. Tự nhiên rất tức giận và thậm chí không chơi với anh ta. Giận đến mức trong ngày cưới hai người chỉ tặng quà chứ không tham dự. Nghe nói cô ấy có thai trước nên bỏ học đi lấy chồng. Lúc đó Nhiên đang háo hức thi đại học. Nhớ các con mà không biết nói sao. Nhiên gặp Thảo ở chợ. Cô Nhiên về quê ăn Tết, trông Nhiên già hơn nhiều. Tự nhiên cho rằng tốt nhất là không nên gặp Shao. Nhưng chúng tôi đã không thực sự gặp nhau. Đến hôm qua Uyên gọi điện nói đang ở Anh, lạnh quá. Tháng này đang đến gần Lễ hội mùa xuân. Cô ấy nói:

– Mỗi tháng.

Và sau đó thêm nó, như để sửa:

– Có thể tôi không biết.

Uyên hỏi Thảo rồi nói như biết rõ:

Tôi nghĩ Thảo đang rất hạnh phúc.

Rồi Uyên tự nói với mình chứ không phải với Nhiên:

– Tất nhiên, mình nghĩ hoa hậu là người yếu thở. Tất nhiên, tôi im lặng vì tôi biết Uyên không nói chuyện với tôi mà là đối mặt với nhau. Vài lời bàn luận rời rạc nhưng Nhiên hiểu Uyên đang buồn. Nhưng tất nhiên, hãy im lặng và tự nhủ:

– Về Duy Xuyên, tôi sẽ làm một ít bánh xèo cho bạn.

Câu này không phù hợp với “triết lý” của bạn. – ***

Tất nhiên, tôi muốn quên điều đó khi tôi còn nhỏ. Tất nhiên, tôi không khóc, cũng không nhe răng nói với ai, kể cả mẹ. Nhiên nuốt nó vào lòng, Nhiên tiếp tục ôm cái gì mà tôi vẫn còn nhỏ vì tôi còn nhỏ. Mãi đến năm hai mươi tuổi Nhiên mới được hoãn, Nhiên đi khám phụ khoa, những lời đầu tiên cô y tá nói khiến Nhiên run lên:

Đi thôi! Các cô gái bây giờ bị bỏ rơi sớm.

Nó như một nhát dao cứa vào tim tôi.

Tự dưng về nhà và khóc như mưa. Mười ba năm rồi, ở vùng này, Nhiên không khóc. Nhiên không khóc mười ba năm trước khi lên cơn đau tim… Bây giờ Nhiên khóc, khóc nhiều như mười ba lần. Khi Thuận quan hệ với Nhiên, Nhiên luôn sợ hãi. Không phải vì không khéo mà vì trong men say, Thuận luôn ám chỉ khoảng cách. Những trò hề chiếm hữu làm tê liệt Nhiên. Tất nhiên, tôi không hiểu. Thuận cho biết Thuận rất thích Nhiên, nhưng khi ôm Nhiên và lắng nghe tiếng thở của cô, Nhiên sẽ không thấy nóng.

***

– Đây là do Thuận không thích anh. Chỉ có tình yêu và sự chiếm hữu.

Cô ấy nói với Nhiên rằng Nhiên đến thăm cô ấy vào ngày cô ấy nghe tin cô ấy ốm nặng. Tất nhiên, tôi biết cô ấy nói đúng về điều mà Nhiên sẽ luôn giấu giếm. Tự nhiên chạm vào cô, nhìn vào đôi mắt ba sáu tuổi của anh. Tất nhiên:

– Tôi đã từng thờ thầy Thiện. Nhưng em đẹp hơn anh phải không? … Tôi nghĩ bạn nên biết vì tôi sẽ rời đi. Lạ lắm, tưởng ghét cô ấy lắm, vì bấy lâu nay Nhiên cứ tưởng cô ấy “cướp” người mình yêu. Đây là lý do Nhiên thường xuyên đến thăm anh. Đằng sau mục đích đến thăm anh Nhiên không hiểu gì về M&IGBạn có ghen tị với orgy, bạn đã hỏi, bạn đã nghe nói về nó? Nhưng đã nói điều đó, tôi cảm thấy tiếc. Cô ấy cũng nói:

– Tôi biết .—— Đó. Cô thở dài như ngày Nhiên im lặng. Hai người phụ nữ nhìn ra cửa. Ngày thu nhạt nhòa. Tất nhiên là tôi nhớ Cầu Châm, đó là ngày nắng khi cô ấy gặp nhau lần đầu. Cô ấy đột ngột nói với Nhiên (dáng vẻ của Uyên):

– Em ơi, một người phụ nữ xinh đẹp là một người có hơi thở yếu.

Tất nhiên, tôi nhớ Uyên, Thảo và Thuận, tôi cũng nhớ tai nạn này. — Ngày hôm sau, tôi qua đời. Anh Nan biết tin không về vì cô ấy chỉ là một thiếu nữ (cô ấy chưa bao giờ nói với Nhiên) và cô giáo Thiện không đến. Bất kể năm nào, áo hở hang, kể lể, y như kể tiếp câu chuyện đêm qua:

– thở dài chị ơi.

***

Cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo của ngôi nhà cũ trên mặt đất và nhìn lên bầu trời. Một ngôi sao sớm mọc trên bầu trời tối. Bây giờ, nó rất quan trọng vì nó là duy nhất. Nhưng chỉ một chút thôi, nó sẽ biến mất giữa muôn ngàn vì sao khác. Tất nhiên là nghĩ đến Uyên, Thảo, cô ấy và Thuận. Và về anh ấy – sau bao nhiêu năm, tôi cố gắng không nhớ. Bỗng nhiên tôi thấy mình đã quên, thật sự đã quên, không chôn giấu được. Điều gì đã khiến Nhiên bao dung đến vậy, lại yêu tha thứ cho anh, yêu hiểu Thuận, yêu để yêu anh … nhưng tôi không biết. Cố gắng tìm “Ngôi sao của Nhiên”, người lớn tuổi nhất bây giờ là một ngôi sao bình thường. Tốt hơn, ý tưởng tự nhiên.