Nguyễn Hán Chung-Nghịch lý-Có người theo tôi đêm nào cũng rủ chơi trò đuổi bắt tóc quấn mun, như con đường …– Cột trăng gãy, để tỏ tình tôi kiệt sức- — Nhưng khi nàng yêu cầu cùng tồn tại với Bình minh, ta lấy sào trở về

Hồ Tịnh Tâm

tiếng cá lăn tăn sâu thẳm trong lòng, đứt quãng viết lên sóng, hai đứa trẻ kinh ngạc Qua

chấm bạc ẩn sau chân tóc chậm rãi dời về phía xanh biếc, mùa đông bão tuyết thiếu ánh trăng tròn

mệt mỏi theo đuổi không ngừng mây mù, hoa sen nói hương

run rẩy Những con bướm thanh khiết ngàn chiều bay lơ lửng trên chân cô, và đôi cánh mịn màng của cô rơi trên những chiếc lá dịu dàng — đó là cuộc náo loạn dưới đáy hồ đối với Tinta! Nét vẽ-Phan Ngọc Minh-Lia cuốn đi bao cảm xúc mệt mỏi, như con đường nhẹ nhàng bóc hạt-đưa tay chạm vào bóng cọ, cồn tràn dưới áp suất thấp Nóng quá, khiến tâm hồn nàng mát lạnh nửa thân như tranh vẽ, nửa thân đầy những ngôi nhà như tranh vẽ, nửa người rách rưới, ngẩn ngơ, thần kinh căng thẳng